Tử Phong đang phi thân đến chợt cảm nhận thấy một lực hút không gì sánh bằng từ bên dưới truyền đến, cơ thể đang lơ lửng trên không trung không tự chủ được mà bị kéo ngược xuống, thế công đang tới liền bị gián đoạn đứt quãng. Nghênh đón hắn là một thanh kiếm tỏa ra quang mang màu nâu chém về phía mình.
Năng lực phi hành tự nhiên bị lực hút kia vô hiệu hóa khiến Tử Phong căn bản không thể né tránh mà chỉ có thể rơi xuống bị động tiếp đòn, cơ mà cái gì hắn không tốt, chứ ngạnh kháng công kích thì hắn chưa từng sợ thứ gì bao giờ. Bàn tay hắn nắm chặt lại, quả cầu lôi điện áp súc trong lòng bàn tay hắn bị nghiền nát, vô số lôi điện lực cuồng mãnh giống như những sợi tơ bao bọc lấy toàn bộ cánh tay của hắn, quyền đầu nắm chặt, trực tiếp đấm thẳng về phía lưỡi kiếm đang chém tới.
“Tử Lôi Thất Kích – Bôn Lôi Quyền!!”
Nắm đấm mang theo lôi điện lực điên cuồng rít gào nện thẳng lên lưỡi kiếm của Độc Cô Vũ Vân, ngay khi va chạm liền tạo ra vô số tia lửa điện bắn ra khắp nơi, một cỗ lực lượng di sơn đào hải truyền đến lưỡi kiếm khiến cánh tay hắn tê rần, hổ khẩu trực tiếp bị vặn xoắn lại mà rách ra chảy máu đầm đìa, trong khi đó nhìn lại nắm đấm của Tử Phong thì chỉ có một vết cắt sâu chừng vài ly trên lớp giáp tay còn lại thì đến cả một giọt máu cũng không có, chênh lệch thật sự là quá lớn.
Lúc trước Tử Phong có thể trực tiếp đỡ lấy thế kiếm của đối phương, lúc này hắn đương nhiên cũng có thể đỡ lấy mà không hề bị tổn thương, đối phương có lực lượng của Lĩnh Vực gia trì thì sao, hắn không những có một mà có đến tận hai Lĩnh Vực cung cấp lực lượng, cả về lượng lẫn về chất đều hơn xa đối phương.
Thân hình Tử Phong từ trên không trung nặng nề rơi xuống nện lên đỉnh ngọn đồi, trực tiếp phá ra một cái lỗ hổng thật lớn trên mặt đất. Vừa mới chạm xuống mặt đất, Tử Phong càng cảm thấy lực hút kia càng mãnh liệt hơn, đến giơ tay nhấc chân cũng phải phí rất nhiều khí lực, hắn chợt hiểu ra cái gọi là thổ chi áo nghĩa trong lời của Độc Cô Vũ Vân là gì, đây chính xác là trọng lực a.
Trọng lực như thế này dường như phải gấp đến mấy chục lần bình thường, người thường không thông qua tu luyện thì đã trực tiếp bị trọng lực kinh khủng này ép thành cái bánh thịt rồi, đừng nói là người thường, đến cả võ giả cao giai nếu không có thân thể cường hãn chống đỡ thì cũng trực tiếp bị ép chết, nếu không phải cơ thể Tử Phong thực chất có thể coi như là một kiện vũ khí hình người thì lúc này hắn cũng không có khả khẩm hơn là bao.
Mỗi một Lĩnh Vực của Thánh giai cường giả khi lĩnh ngộ đến tầng thứ cao hơn thì có thể sử dụng được áo nghĩa của pháp tắc, giống như trước kia Lịch Xuyên có thể lĩnh ngộ thủy chi áo nghĩa, rồi đến thời gian gần đây Tử Phong lợi dụng phân thân cùng với một chút học lỏm từ Lịch Xuyên cũng có thể lĩnh ngộ được thủy chi áo nghĩa tương tự, hiện tại thì có thêm Độc Cô Vũ Vân cũng lĩnh ngộ được thổ chi áo nghĩa. Áo nghĩa của pháp tắc không liên quan đến tu vi mà trực tiếp liên quan đến lực lĩnh ngộ, chỉ cần có Lĩnh Vực làm cơ sở tham ngộ pháp tắc chi lực, lực lĩnh ngộ kinh người là có cơ hội nắm được áo nghĩa pháp tắc trong tay.
Thổ chi áo nghĩa của Độc Cô Vũ Vân không phải là loại hình công kích thông thường mà giống như một năng lực bổ trợ cho chiến đấu, tuy vậy nhưng uy lực của nó cũng không thể coi thường. Võ giả cao giai sở dĩ vượt trội hơn hẳn võ giả cấp thấp ngoại trừ thực lực bản thân ra còn có thêm đó là năng lực phi hành, có thể phi hành trên không trung đồng nghĩa với việc độ cơ động của bản thân vượt xa võ giả dưới mặt đất, dù là công kích hay phòng thủ né tránh đều có được lợi thế khổng lồ. Trọng lực kinh khủng khiến võ giả mất đi năng lực phi hành, đối với một võ giả cao giai vốn đã quen chiến đấu trên không trung tuyệt đối là chí mạng, không những tốc độ bản thân bị giảm sút mà cảm giác vướng tay vướng chân khi ở trên mặt đất căn bản không phải ai cũng có thể thích ứng được.
Chỉ là trọng lực gấp mấy chục lần khiến Tử Phong tạm thời mất đi năng lực phi hành, nhưng mà đó cũng không phải là vấn đề, đừng quên bản thân hắn không phải chỉ dựa vào tu vi của mình để bay. Tử Phong hơi cúi người về phía trước, từ trên lưng hắn xuất hiện bốn cây gai nhọn trực tiếp mọc ra từ trên bộ giáp, nhanh chóng kéo dài ra tạo thành một bộ khung kim loại, ngay khi khung kim loại thành hình, một ngọn lửa màu bạc nhanh chóng bốc lên sau đó thiêu đốt hừng hực. Tử Phong đứng thẳng người lên, bốn chiếc cánh bốc lửa rực cháy sau lưng dang rộng ra hơn hai mét sau đó vỗ mạnh một cái, trực tiếp nhấc bổng cơ thể hắn lên không trung, hoàn toàn bỏ qua cái gọi là trọng lực gấp mấy chục lần bình thường.
Cùng một lúc đó, Độc Cô Vũ Vân vừa rồi bị thổi bay sang một bên lúc này đã thừa thắng xông lên, chỉ là nhìn thấy hai đôi cánh sau lưng Tử Phong khiến hắn kinh ngạc mà khựng lại một chút, tuy chỉ là một chút xíu nhanh như cái chớp mắt nhưng cường giả đối chiến, như vậy cũng đã đủ. Tử Phong lợi dụng một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, thân hình như thiểm điện xuất hiện trước mặt Độc Cô Vũ Vân, đại kiếm trong tay giơ lên cao sau đó bổ xuống.
"Tai Ách Quỷ Kiếm - Diệt Thế Tai Ương!!"
Tử Phong mang theo tâm lý muốn thử kiếm, ngay lập tức kích hoạt năng lực thứ hai của Tai Ách Quỷ Kiếm - Diệt Thế Tai Ương. Chỉ thấy thân kiếm tỏa ra hắc mang cực kì mãnh liệt, thân kiếm rung lên bần bật như muốn rời khỏi tay Tử Phong, lấy thế lôi đình vạn quân mà bổ thẳng xuống đầu Độc Cô Vũ Vân.
Độc Cô Vũ Vân trong lòng kinh hãi, biết rằng trong một sát na khựng lại vừa rồi của mình thì một chút tiên cơ mình khó khăn lắm mới thiết lập được đã không cánh mà bay, lúc này hắn cũng chỉ có thể cắn răng mà vận khởi thổ chi pháp tắc, giơ kiếm lên hòng đón đỡ thế công của đối phương. Tai Ách Quỷ Kiếm bổ xuống, ngay khi va chạm với lưỡi kiếm của đối phương liền phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, tử vong lực hóa thành thực chất bùng nổ tạo ra cuồng phong bạo vũ chấn đãng không gian.
Hắc vụ điên cuồng tuôn ra che khuất tầm nhìn, một thân ảnh như diều đứt dây từ bên trong hắc vụ lao ra bên ngoài, đập thẳng xuống ngọn đồi bên dưới, trực tiếp phá ra một cái lỗ lớn trên mặt đất trước khi trượt dài cày thành một cái rãnh mương kéo dài mấy chục mét. Thân hình Độc Cô Vũ Vân từ trong đống đất đá vỡ vụn lồm cồm bò dậy, toàn thân đầm đìa máu tươi, mái tóc trên đầu đã bạc trắng, mặt nạ che lấp khuôn mặt đã vỡ nát văng đi đâu không rõ, khuôn mặt nhăn nheo không hợp với tuổi tác trắng bệch như người bị bệnh, thanh kiếm trong tay cụt ngủn chỉ còn lại một nửa, bộ dáng suy yếu tột cùng.
Diệt Thế Tai Ương là năng lực thứ hai của Tai Ách Quỷ Kiếm, sử dụng tử vọng lực cường đại làm năng lượng, chém ra một kiếm kinh thiên không ai có thể chống đỡ nổi, lực phá hoại không quá mức nghịch thiên nhưng ẩn trong đó là tử vong lực khủng bố, chỉ cần trúng chiêu thì tử vong lực sẽ thâm nhập cơ thể tạo ra phá hư khó có thể chống cự, kết hợp cùng với *Hào Quang Tử Vong* tuyệt đối là vô cùng xảo diệu.
Độc Cô Vũ Vân tiếp xúc cự ly gần với Tử Phong, bị Hào Quang Tử Vong tác dụng, hơn nữa là gần như trực diện ngạnh kháng một kiếm kia, tử vong lực điên cuồng tràn vào thể nội hắn thôn phệ sinh cơ trong cơ thể, tuổi thọ của hắn trong thời gian ngắn bị hao tổn cực kì trầm trọng, thậm chí cả tiềm lực của cơ thể cũng bị xói mòn, dù về sau hắn có tìm được thiên tài địa bảo kéo dài tuổi thọ thì tiềm lực cơ thể bị tiêu hao cũng khó lòng khôi phục, cơ hội đột phá cảnh giới gần như bằng không.
Không gian chấn động khủng bố, cơ thể của Độc Cô Tề Nhạc giống như miếng giẻ rách bị ném từ trên không trung xuống bên cạnh Độc Cô Vũ Vân, Ám phân thân xuất hiện bên cạnh thân ảnh Tử Phong đang lơ lửng trên không trung, hắc khí cuồn cuộn tỏa ra từ trên người y trông vô cùng thâm trầm. Vốn dĩ với thực lực cỡ tám thành bản thể của Ám phân thân thì việc xử lý Độc Cô Tề Nhạc nhanh gọn như thế này dường như là không thể, nhưng mà mỗi phân thân đều có ý nghĩa tự chủ của riêng mình, Tử Phong không cần phải trực tiếp điều khiển, Ám phân thân không nói hai lời liền trực tiếp tế ra Ám chi Lĩnh Vực - Hắc Ám Thiên Mạc.
Thực lực của Ám phân thân kém hơn Tử Phong, nhưng nếu nói về tạo nghệ đối với pháp tắc thì về cơ bản là tương đương, Thánh Giả cao giai đỉnh phong ở trong Hắc Ám Thiên Mạc còn sống không quá mấy phút đồng hồ, một Thánh Giả cao giai sơ đoạn thiên về tấn công như Độc Cô Tề Nhạc căn bản không có cơ hội chuyển mình, tâm thần trực tiếp bị nghiền nát thành cám vụn, biến thành một người thực vật chân chính vĩnh viễn không thể khôi phục lại.
Lúc này ở một nơi không xa, đám đệ tử Độc Cô gia nhìn thấy hai vị trưởng lão của mình bị đánh bại liền không nói hai lời quay đầu bỏ chạy ngay lập tức, cả hai Thánh giai cường giả như thần linh bị đánh như đánh chó, bọn hắn biết rằng mình có ở lại cũng không giúp được gì, chỉ có thể không công vong mạng, không chạy thì còn chờ gì nữa?
Chỉ là đám người Lăng Hư Cung cùng với Thuần Thú Tông lúc trước bởi vì phát sinh xích mích với đệ tử Độc Cô gia, lúc nào cũng như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào đối phương, lúc này chỉ còn lại một đám binh tôm tướng cua không có chút uy hiếp nào, làm sao mà bọn hắn có thể bỏ qua được. Chỉ thấy đệ tử cùng với chấp sự của hai tông môn như thủy triều dâng lên, cuồn cuộn mà lao về phía đám đệ tử Độc Cô gia đang bỏ chạy, một bộ dáng không bỏ qua cho đối phương, nhất thời tiếng chém giết vang lên không ngừng.
Ba người Hàn Nhất Nguyên đuổi theo Tử Phong đã có mặt từ lúc hắn tế ra Lĩnh Vực giao chiến với hai tên trưởng lão Độc Cô gia, nhìn kết quả trước mặt mà không khỏi trợn mắt lên. Cao Tiến cùng với Tống Mặc Hinh biết rằng Tử Phong rất mạnh, dù sao thì lúc trước hắn miểu sát hai trưởng lão của Lăng gia hai người vốn là nhìn thấy tận mắt, nhưng nhìn tràng cảnh chiến đấu trước mắt mới biết rằng vị trưởng lão của Lăng Hư Cung này không thể dùng lẽ thường để phán đoán.
Không dùng đến hắc ám Lĩnh Vực lúc trước, trực tiếp tế ra song trọng Lĩnh Vực cường đại, lấy một địch hai nghiền ép đối phương đến mức không thể nghiền ép hơn được nữa, hai Thánh giai cường giả cứ thế ngã xuống mà bản thân Tử Phong đến cả cái chéo áo cũng không rách, thực lực cỡ này có thể nói là vô địch trong tầng thứ Thánh Giả a.
"Hàn trưởng lão, rốt cuộc Tử Phong trưởng lão là người như thế nào??" Tống Mặc Hinh có chút sợ hãi mà hỏi Hàn Nhất Nguyên.
Nhìn thấy biểu tình sợ hãi rõ ràng trên mặt Tống Mặc Hinh, Hàn Nhất Nguyên chỉ có thể lắc đầu cười khổ, miệng nói: "Thú thực là ta cũng không hiểu rõ ngài ấy lắm. Tử Phong trưởng lão là tân tấn trưởng lão của Lăng Hư Cung chúng ta, thiên phú nghịch thiên mới hơn 20 tuổi đã đạt tới Thánh Giả sơ giai đỉnh phong, là Thánh giai cường giả ba thuộc tính Thủy - Lôi - Ám, thậm chí đến cả Lĩnh Vực của cả ba thuộc tính đều đã lĩnh ngộ được. Không những thế, ngài ấy vừa trở thành trưởng lão đã đánh bại một vị trưởng lão khác thành danh đã lâu, vì muội muội bị khi dễ mà lấy thực lực một người trực tiếp đại náo Chu Tước phong, đánh trọng thương cửu trưởng lão của Chu Tước phong. Không những thế, nghe nói là Ám chi Lĩnh Vực của Tử Phong trưởng lão cũng đã đạt tới tầng thứ hai, thực lực có thể coi là đệ nhất nhân trong Thánh Giả của tông ta."
Những chuyện này chỉ cần nghe ngóng một chút là biết rõ ràng, Hàn Nhất Nguyên không hề muốn giấu diếm mà kể ra hết, hai người kia nghe thấy thì trực tiếp đơ người ra, cái này cũng quá mức là nghịch thiên đi, bất kì một thành tựu nào của Tử Phong đều khiến chín thành võ giả trong thiên hạ ngước mắt lên mà nhìn, ấy vậy mà tất cả đều tập trung trên người của một thanh niên năm nay mới hơn 20 tuổi, thật sự là khiến người khác khó mà tin nổi.
"Từ từ đã, Lĩnh Vực tầng thứ hai?? Như vậy chẳng phải là Tử Phong trưởng lão có thể được coi như là một Thánh Hoàng cường giả hay sao??" Tống Mặc Hinh chợt nhận ra, thất thố kêu lên.
"Xác thực nói như vậy cũng không sai, chỉ là tối đa có thể coi Tử Phong trưởng lão là một Ngụy Thánh Hoàng mà thôi, dù sao thì chênh lệch cảnh giới vẫn còn đó, dù là với Lĩnh Vực tầng thứ hai thì ngài ấy có thể chiến một trận với Thánh Hoàng cường giả, nhưng chỉ đến thế thôi." Cao Tiến vuốt chòm râu của mình, gật gù nói.
Danh Sách Chương: