Sáng ngày hôm sau , người vây kín ở công viên gây ồn ào.
Viên cảnh sát đỏ mặt ngồi xuống bên cạnh hai người nằm ngủ trần truồng ở giữa công viên , thậm chí thứ đó trên cơ thể hai người vẫn đang dính liền vào nhau , nhiều người đi qua cau mày bỏ chạy.
Anh ta dùng gậy của mình chọc vào hai người quát :"Này , các người làm gì ở đây!! Mau đi khỏi đây cho tôi , này tỉnh dậy!"
Trương Tuyết Nghênh lơ mơ mở mắt , nửa thân dưới của cô ta truyền đến cơn đau dữ dội , đầu như búa bổ , hai đôi mắt mù mịt lồm cồm ngồi dậy.
Những ánh mắt , camera và máy quay hướng về cô ta , Trương Tuyết Nghênh giật mình cúi người nhìn cơ thể trần truồng của mình và người đàn ông bên cạnh hét toáng lên làm người đàn ông cũng tỉnh giấc , hai người ai nấy đều hoảng loạn , cảnh sát ném cho cô ta một chiếc khăn rồi lạnh lùng nói :"Mang đồ vào rồi theo chúng tôi đến đồn cảnh sát"
...
Mặc Tề Quang quả nhiên cao tay , không lâu sau tin tức này trở thành tin hot ở trong thành phố người người tìm kiếm. Hai người làm chuyện đó lộ thiên ở ngoài công viên , chắc chắn khiến người khác tò mò tìm đến , video hình ảnh rõ nét phát tán tràn lan trên mạng , báo đưa tin tiêu đề giật tít.
Trương Tuyết Nghênh tuy không phải là người của công chúng nhưng là đại tiểu thư của tập đoàn quốc tế lớn , những tay săn tin nhanh chóng thu được nhiều tin tức , Trương thị cũng trở thành chủ đề nhiều người quan tâm , giá cổ phiếu tuột giống không phanh , hay nói thẳng ra là một bước rơi xuống vực thẳm.
Điều này làm Trương Đổng , cũng chính là chủ tịch tập đoàn , ba của Trương Tuyết Nghênh tức giận không thôi , ông ta hung hãn chạy đến Mạc gia tìm lý lẽ.
"Mặc Tề Quang , rốt cuộc thì cậu muốn thứ gì? Muốn chúng tôi sụp đổ thì mới vừa lòng hả dạ cậu đúng không?"
Thấy có người làm loạn , bà nội Mặc đi xuống nghe ngóng , thấy vậy cau mày :"Trương Đổng , cậu đang làm gì vậy?"
Ông ta thấy bà nội Mặc đích thân đi xuống lập tức phát tiết :"Mặc lão phu nhân , bà xem bà dạy cháu trai của mình như thế nào , làm nhục con gái tôi trước thanh thiên bạch nhật. Mặc gia các người ý thế hiếp người , hai nhà chúng ta từ lâu quan hệ như thế nào chắc bà cũng biết rõ vậy mà cháu trai của bà lại gây ra đại họa cho gia đình tôi như vậy , các người có còn tình người hay không?"
Sắc mặt Mặc lão phu nhân kém đi , mặc kệ Mặc Tề Quang đã làm ra chuyện gì , ông ta cũng không có quyền chĩa tay vào cách chỉ dạy cháu của bà :"Trương Đổng , tôi dạy cháu mình như thế nào tôi tự biết , không cần ông phải chỉ tay bảo như này làm thế kia"
Ông ta tức đến mức không nhìn ra người trước mặt mình là ai nữa :"Đợi bà thấy phước cháu trai mình làm ra rồi biết"
Mặc Tề Quang từ đâu đã đứng tựa người vào cửa , hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt nhàn nhã nhìn ông ta một cách lạnh lùng lên tiếng :"Ông có tư cách gì đến đây nói chuyện tình nghĩa với tôi?"
Ông ta vừa nghe giọng Mặc Tề Quang liền ngẩng đầu , giận không được mà chỉ thẳng tay vào mặt anh quát :"Mày..mày bỏ bùa gì con gái tao , tao đã cấm nó đến với mày nhưng nó vẫn bất chấp bám lấy mày. Nó một lòng một dạ với mày để mày hại chết nó như thế"
Nghe đến đó Mặc Tề Quang không nhịn được mà cười ra một tiếng vang khắp gian phòng, không phải nụ cười bình thường , nụ cười đó mang theo vẻ sắc lẹm như muốn cắt lìa cổ đối phương , chốc lát ông ta đã cảm thấy mình đắc tội sai người rồi.
"Ông dám chỉ tay vào mặt tôi?"
Mặc Tề Quang sầm mặt xuống , nâng bước chân đến trước mặt Trương Đổng lạnh lùng lên tiếng :"Con gái ông , ông còn chưa dạy dỗ còn muốn đến giáo huấn bà tôi? Cô ta làm chuyện gì ông nên tự biết đi , đứng trước mặt tôi lớn tiếng ? Ông nghĩ hiện giờ tôi là ai?"
Đứa nhóc hai mươi tuổi đầu luôn bị ông ta bắt chẹt và coi thường năm đó?
Làn môi mỏng của Trương Đổng mấp máy mà không thốt nên lời , bị anh nói chưa kịp hoàng hồn , trong giây lát Mặc Tề Quang nâng cánh tay lên túm lấy cổ tay ông ta vặn ngược , tiếng rắc rắc vang lên , đau đến mức ông ta bàng hoàng mất vài giây sau đó mới hét toáng lên vì đau , xương cổ tay vừa gãy thoáng chốc bị bóp nát vụn.
Ông ta càng hét , lực cổ tay Mặc Tề Quang càng mạnh hơn , tiếng hét như heo chọc tiết vang khắp căn biệt thự pha với giọng nói băng lãnh :"Tôi còn chưa giết con gái ông là phước cho ông lắm rồi"
Bà nội nhìn thấy cảnh này liền hoảng sợ , bà biết cháu trai mình hung tàn nhưng nó luôn biết điều xử lý mọi thứ vô cùng kín đáo , đây là lần đầu tiên mà bà chứng kiến cảnh tượng lạnh lẽo của anh , hô hấp ngày càng dồn dập lo sợ.
"Tiểu Quang , tiểu Quang , được rồi , như vậy đủ rồi"
Mặc Tề Quang biết sức khỏe của bà mình vốn không tốt nên thẳng tay hất ông ta ngã sõng soài , đứng từ trên cao nhìn xuống , đáy mắt lộ ra tia chán ghét :"Trương Đổng , ông đã nhìn rõ tôi là ai chưa? Nếu còn để tôi thấy khuôn mặt buồn nôn của bất kì ai trong gia đình ông nữa , tôi cũng không phiền tiễn người đó một đoạn xuống suối vàng đâu"
Danh Sách Chương: