• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ đến tận tối muộn Mặc Tề Quang lại về nhà với đầy vẻ mệt mỏi , nhưng điều này chỉ càng làm cho anh càng thêm gai mắt Trương Tuyết Nghênh , bởi vì cô ta chính là tất cả nguyên nhân của chuyện này.

Lần đầu tiên có người làm anh phát điên mà không thể làm gì được , dù sao đứa bé trong bụng cô ta cũng không có tội.

Nếu không phải vì bà nội , dù cô ta có thật sự mang thai cốt nhục của anh cũng đừng hòng ở lại trong nhà.

Mặc Tề Quang dừng lại ở trước cửa tháo bỏ giày của mình , tiện tay cởi bỏ lớp áo vest gò bó.

Không biết Trương Tuyết Nghênh đã đứng trước mặt anh từ lúc nào , mỉm cười đoan trang :"Anh về rồi à?"

Sau đó cô ta chìa tay về phía anh định chạm vào áo vest anh đang vắt trên tay :"Để em cất dùm anh"

Mặc Tề Quang nhanh hơn cô ta một bước tránh người đi , cười lạnh :"Cô thật sự xem mình là chủ nhà à? Trương Tuyết Nghênh , kể từ bây giờ cô chỉ được phép di chuyển từ phòng bếp đến phòng ngủ , nếu còn tự ý chạy lung tung tôi cũng không ngại cắt mất một bàn chân của cô đâu"

Anh nói ra một lời độc miệng như vậy rồi bỏ đi , Trương Tuyết Nghênh sững cả người xoay đầu nhìn anh lướt qua cô đi đến chỗ Mạc Vân Hi ở trong phòng bếp đang bận rộn tỉa hoa trái cây , ở nhà cả ngày không làm việc gì , Mạc Vân Hi tìm thứ gì đó làm để tâm tình thả lỏng.

Vừa thấy Mặc Tề Quang cô vội đặt đồ trên tay xuống nhưng không chạy như trước mà giữ ý thức đi nhẹ nhàng về phía anh , biết Mặc Tề Quang vì mình mà áp lực , cô nâng một bông hoa lên an ủi :"Nào , ba Mặc của chúng ta mệt rồi , tặng ba một bông hoa nhé?"

Mặc Tề Quang vòng tay ra sau đầu cô kéo đến hôn nhẹ một cái rồi nhận lấy bông hoa , nhìn vào đó cũng thấy rõ tâm tình của cô , Mặc Tề Quang chụp tay cô lại trấn an :"Em không cần phải thấy áy náy , dù em không ra thời hạn thì anh cũng nhất định tìm câu trả lời thỏa đáng sớm nhất cho em"

Mỗi một giây một phút , Mặc Tề Quang đều không đành lòng để Mạc Vân Hi chịu ủy khuất.

Cô bật cười , tâm trạng u ám cả ngày hôm nay lặng lẽ tan đi , kéo tay anh vào bên trong nói :"Đưa áo cho em , anh tắm rửa trước đi , đợi thức ăn ra rồi chúng ta gọi bà nội cùng xuống dùng bữa"

Mặc Tề Quang đưa áo cho cô , trước khi đi dặn dò :"Không có anh ở nhà em không được trốn làm việc đâu đấy"

...

Từ bao giờ bữa cơm lại xuất hiện thêm một người đó là Trương Tuyết Nghênh. Tuy cô chẳng thấy có chút đe dọa nào nhưng lại thấy không thoải mái.

Mặc Tề Quang thì dường như chẳng quan tâm đến hiện diện của cô ta , bố thí một ánh nhìn cho cô ta cũng không muốn.

Không khí bữa ăn căng thẳng , bà nội từ đầu đến cuối lẳng lặng ăn chẳng nói gì , cơm cũng mất ngon vì không khí xung quanh lạnh xuống , toàn mùi thuốc súng.

Mạc Vân Hi bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn ghê gớm , cô vội bưng lấy miệng vội vã chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe , Mặc Tề Quang cũng lo lắng chạy theo , anh ở bên cạnh vuốt dọc sống lưng cô để cô dễ chịu.

Lòng thầm trách nhóc con làm khổ vợ ta bao nhiêu , đợi đến lúc ngươi sinh ra ta sẽ trả lại ngươi bấy nhiêu.

Anh đỡ Mạc Vân Hi ra ngoài , bà nội đã đặt đũa xuống từ lâu lo lắng hỏi :"Cháu không khỏe chỗ nào à?"

Mặc Tề Quang cũng không giấu diếm :"Chỉ là đến thời kì ốm nghén thôi , bà đừng lo lắng"

Đôi đùa trên tay Mặc lão phu nhân run rẩy , không cẩn thận suýt thì rơi độp xuống bàn , Trương Tuyết Nghênh mang thai , bà cũng đành buồn bã để Mạc Vân Hi rời khỏi tiểu Quang , nhưng đằng này cùng một lúc đến hai người , tình hình ngày càng đưa bà vào thế khó.

Mà bà cũng tức giận , đứa cháu của bà từ bao giờ lại đàn điếm hư hỏng như vậy , nó muốn chơi đùa một chút cũng không sao nhưng lại không biết chừng mực để lại hậu quả , đến lúc đó thằng bé buộc phải chọn một trong hai , tức là sẽ có người rời đi , mà cũng có khi cả hai cô gái đều không muốn chấp nhận người như Mặc Tề Quang cháu bà , sợ đến khi sinh đẻ xong sẽ mang chắt của bà đi mất.

Bà nội Mặc day day trán , trước mắt cứ quan tâm đến người mang thai trước , dặn dò Mạc Vân Hi :"Thời gian mang thai rất cực khổ , cháu phải cẩn thận , bà sẽ dặn dò người trong nhà nấu nhiều đồ bổ cho cháu ăn , không được phép dùng bữa lung tung nữa"

Mạc Vân Hi cười gượng gạo :"Cháu biết rồi ạ"

Tâm tình đè nặng , Mặc lão phu nhân chẳng có khẩu vị dùng bữa , lặng lẽ đặt đũa xuống đứng dậy , trước khi đi nói với Mặc Tề Quang :"Cháu ăn xong đi rồi lên phòng gặp bà"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK