"Chát"
Tiếng tát giòn rã vang lên , đời này Mạc Vân Hi còn chưa bao giờ nếm thử cảm giác bị cha mẹ đánh là như thế nào.
Nhưng sống mới đến năm hai mươi bảy tuổi đã nhận hai cú tát từ những người vốn dĩ không xứng , người đầu tiên là Cố Vĩ , và người thứ hai là Thẩm Dao.
Cô đã không thể nhớ nổi số lần mình bị Thẩm Dao đánh ở trong phim nhiều như thế nào , cũng không thể trách được bởi vì cô ta là nữ chính.
Thẩm Dao ở trong giới là diễn viên kì cựu vô cùng tài giỏi và nổi tiếng , người ta đồn thổi rằng cô ta có thể quay cảnh nào là qua cảnh đó , tiến trình bộ phim khi có cô ta đều diễn ra nhanh hơn dự định.
Nhưng cảnh tát này , cô không biết cô ta đã NG đi NG lại bao nhiêu lần rồi , và hiện tại Mạc Vân Hi cảm giác da miệng dường như đã rách ra , cảm nhận được mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng.
Đạo diễn hô "cut" và mắng chửi cô rằng :"Mạc Vân Hi , cô có biết diễn không? Chỉ vì cô mà làm ảnh hưởng đến thần thái của cô Thẩm đấy"
Mạc Vân Hi tức giận quay phắt lại , lúc mở miệng dù đau cũng nhất định phải nói :"Là các người đang nhờ vả tôi đóng thế đấy?"
Đạo diễn đứng bật dậy chỉ tay vào mặt Mạc Vân Hi đầy tức giận :"Chúng tôi thiếu người sao? Cô không diễn được thì lăn đi , cho cơ hội được diễn còn làm giá. Cô nghĩ cô là sao hạng a chắc? Nếu không phải là nhờ cô Thẩm đây đề xuất cô , chúng tôi sẽ gọi cô sao?"
Mạc Vân Hi còn định nói gì đó Thẩm Dao đã vội vã ngăn lại , cô ta đi về phía đạo diễn , lấy chai nước đặt bên cạnh ra đưa cho ông cười nói :"Đạo diễn Du , ông đừng quá nóng giận , tiểu sư muội của tôi kinh nghiệm chưa dày dặn còn nhiều thiếu sót lại có chút ương bướng , mong ông bỏ qua"
Mạc Vân Hi đứng sau rõ chỉ biết đứng nhìn cô ta nói nhăng nói cuội mà không biết làm gì , thực ai cần cô ta cầu xin cho cô chắc.
Vai diễn này , cô phi!
Đạo diễn nhận lấy chai nước ngồi phắt xuống nói với giọng không mấy vui vẻ :"Nể tình là người cô Thẩm gọi đến nên tôi không nói nữa , tiếp tục đi"
Sau đó có lẽ vì tát đến mỏi tay mà Thẩm Dao cuối cùng cũng chịu để cảnh quay đó qua , lúc Mạc Vân Hi ngồi nghỉ ở một góc trong đoàn thì Thẩm Dao cùng với người che ô cho cô ta bước đến , cô ta đưa cho Mạc Vân Hi một chai nước rồi nói.
"Xin lỗi , để cậu vất vả rồi"
Mạc Vân Hi cũng chẳng buồn để tâm , cô nhận lấy chai nước nhấp một ngụm rồi đáp theo phép lịch sự :"Cảm ơn , người vất vả là cậu mới đúng , cậu đang có thai còn gì?"
Nhắc đến cái thai , Thẩm Dao liền bày ra bộ mặt vô cùng hạnh phúc , cô ta hơi cúi đầu đưa tay sờ nhẹ vào bụng rồi nói.
"Được đi diễn là một niềm hạnh phúc , làm sao có thể vất vả . Người ta nói khi làm những gì mình thích thì dù cực khổ đến đâu cũng cảm thấy vui vẻ"
Mạc Vân Hi ngoài cười nhưng trong không cười , tự hỏi tại sao cô ta có thể nói ra câu đó mà không thấy ngượng miệng.
Thẩm Dao là một người sống luôn chỉ biết chạy theo người khác , gia đình cô ta vốn không khá giả nhưng lúc nào cũng muốn chạy theo bạn bè , trước kia chỉ cần cô có gì cô ta đều muốn có thứ đó. Cho đến khi cái thói quen đó một lớn lên rồi đến cả sở thích của Mạc Vân Hi cô ta cũng muốn bắt chước , cô ta muốn có mọi thứ , muốn làm được tất cả những gì mà cô có thể làm.
Năm đó không phải là bởi vì thấy cô và Cố Vĩ diễn kịch hay đến như vậy mà cô ta nảy sinh lòng ganh ghét vậy nên mới viết đơn xin cô giáo tham gia vào đoàn kịch trường nhưng cuối cùng lại không được chọn.
Sau đó không hiểu là vì sao , vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu cô đã thấy Thẩm Dao trúng tuyển vào những bộ phim lớn , và sau đó thành công dữ dội. Mạc Vân Hi công nhận rằng cô ta vốn có chút tài năng nhưng nói diễn xuất là cuộc sống của cô ta là nói điêu không hề chớp mắt.
Cô nâng tay lên nhìn đồng hồ , không quan tâm lắm lời mà Thẩm Dao vừa nói mà đứng dậy nói với vẻ lười biếng.
"Trễ rồi , tôi còn có việc nên về trước đây"
Danh Sách Chương: