Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 22: Bình định Pơtao Anui (1)
Hoàng Anh Kiệt báo rằng bản thân có việc cần nghiên cứu, tạm thời ở lại khu nghiên cứu trong làng Hồng Bàng một thời gian, công việc giao thiệp giao hết cho người khác. Thực tế, Kiệt đã lén đi khỏi làng Hồng Bàng, lên Tây Bình, tụ hợp với người Đá Vách trước. Y San và Xủ Lu thấy Kiệt, đều vui vẻ ra tiếp đón. Vùng đất mà người Đá Vách hiện giờ sở hữu, được sự cải tạo của kỹ thuật, đã vô cùng màu mỡ, khiến dân Đá Vách sống rất tốt, làng Hồng Bàng lại đứng ra bảo lãnh và làm trung gian, giúp dân Đá Vách từng bước hòa hợp với dân Tây Bình, cuộc sống không như ngày xưa, hai bên thù địch đánh nhau qua lại tối ngày, ai cũng không được sống yên.
- Cậu Kiệt!- Hai người đồng thanh hô, những người khác thì siết tay để ngăn tiếng chào, Kiệt nói rồi, việc gặp là bí mật, rống lên, nhỡ có ai nghe được thì sao, toàn dân Đá Vách mà nghe tiếng hô vừa rồi, thể nào cũng hô ầm ầm.
- Tất cả khỏe mạnh chứ hả?
- Nhờ ơn cậu, tất cả đều mệnh khỏe. Năm nay có mấy lứa lợn chuẩn bị xuất chuồg với hũ rượu ngon, xin cậu cùng nhấm nháp.
- Tất nhiên rồi.
Kiệt không từ chối, song cũng kêu hoãn lại ba hôm, chờ thêm người tới rồi tổ chức tiệc một thể. Hai ba hôm sau, những nhân vật quan trọng mà Kiệt muốn chờ đã lên cả. Tổng cộng là 4 người: Trần Ngụ, Lương Mếu, Mai Xuân Nghiêm, Ngụy Quốc Công. Ba người phía trên là những chiến tướng Kiệt cất công dạy dỗ, kẻ phía sau là người đã dần chứng tỏ được năng lực và có ý muốn được lập công lần này.
- Chư vị, hôm nay hãy ăn uống cho thỏa thích, mai ta nghỉ ngơi, ngày kia chính thức lên đường sang phần đất của dân Hiên Giáo ngày xưa khai phá, giúp những người anh em của ta ở đó đánh bại lũ Pơtao Anui. - Kiệt không văn hoa, nói luôn việc chính.- Lần này là cơ hội rèn binh quan trọng, bởi tương lai sẽ không còn cơ hội nào nữa, chỉ có thực chiến mà thôi.
- Kiến công lập nghiệp. - Tất cả cùng hô vang, uống ngụm rượu lớn.
Kiệt đã nói nhiều lần, quân Chiêm tất đánh Hoài Nhân, sau đó sẽ đánh ra Tân Bình, khi đó chiến sự lan rộng. Hơn năm qua chưa có chiến sự lớn, mọi người hơi mất cảm giác, giờ phải lấy lại.
Ngày thứ ba, toàn quân lên đường. Bọn Ngụ, Mếu, Nghiêm và Công, mỗi người mang theo 50 binh sĩ thân tín, nếu mang quá đông thì sẽ có kẻ để ý, Kiệt thì mang theo 100 người lính, họ là dân Đá Vách đã sống ở làng Hồng Bàng, theo hầu Kiệt đã lâu, không khác gì thân binh, còn Xủ Lu và Y San, thì là đội ngũ 1000 người Đá Vách trẻ khỏe, nhanh nhẹn. Tổng quân số chỉ có 1300 binh lính, nhưng đều là tinh nhuệ cả, thậm chí nhiều binh sĩ có thể làm tiểu đôi jtrưởng, trung đội trưởng, từ đó nếu cần thì tăng quân lên 10 lần cũng chẳng sao cả.
Đoạn đường rừng mà họ đi, thực tế người Đá Vách đã thăm dò trong suốt thời gian dài, bố trí tại đó một số tiện nghi, như kho chứa củi khô, xác định vị trí có thể cắm trại,... Đoàn quân không mất thời gian dò tìm, cứ phăng phăng tiến lên, mỗi ngày đi được cả trăm dặm, dù đi trong rừng rậm, núi non quanh cô khúc khuỷu. Nửa tháng hành quân gấp, cuối cùng cũng đã tới nơi cần tới.
Đây là khu vực phía tây nam của vùng đất Hiên Giáo chiếm cứ khi trước, nơi này tránh xa được tai mắt của Pơtao Anui, Pơtao Angin lẫn quân Hoài Nhân tò mò thăm dò. Ở vị trí này, đã có đội người chờ sẵn, chỉ tầm 100 người, do 4 kẻ là: Lương Văn Vâm, Trần Thành Toàn, Đinh Văn, Đinh Võ dẫn đầu.
- Cậu Kiệt!
- Hừm!- Kiệt gật đầu chào lại cả 4 người. Tuy nhiên, cậu uốn nắn- Bây giờ cứ thoải mái gọi tên ta, nhưng sau khi bắt đầu chiến dịch, cần phải tránh gọi thẳng tên ta ra. Theo quân số có trên báo cáo, quân ta ở cấp trung đoàn, về sau ta sẽ là Trung đoàn trưởng.
- Dạ!
- Nhưng mà cậu Kiệt!- Đinh Võ tỏ ra thắc mắc- Vậy bọn tôi sẽ có biệt danh chứ.
- Mấy người hiện chưa cần. Và ta hi vọng tới lúc nào đó, các người sẽ cần, bởi khi đó, danh tiếng các người khiến kẻ thù phải khiếp sợ tới mức nghe tên là chạy, nên không che giấu thì chúng không dám đối mặt.
- Đúng thế! Lúc đó tôi cũng sẽ là trung đoàn trưởng!
- Võ, không được vô lễ.
- Không sao, một người lính không biết mơ làm tướng thì là lính tồi. Chỉ cần không viển vông quá là được.
Đại quân tiến về đại bản doanh hiện tại của quân Hồng Bàng tại Hoài Nhân. Đất này khi xưa Hiên Giáo chiếm lĩnh, sau khi Hiên Giáo diệt vong, Trần Thanh Toàn xảo kế lấy được, sau đó lại nhân lúc các nước Pơtao nội chiến, thu dân Pơtao Lia về đây, tự thành một thế lực. Theo những báo cáo trước đây mà Vâm gửi về, hiện tại, vùng đất này có 6000 dân cư, 4000 tráng đinh có thể đi lính, còn lại là phụ nữ và trẻ em. Sở dĩ nhiều trai tráng, ít phụ nữ và trẻ em, không có người già là bởi trong cuộc chiến Pơtao Angin và Pơtao Anui đánh úp Pơtao Lia, người già chạy không kịp, hoặc chết, hoặc bị bắt làm nô, số ít phụ nữ, trẻ em kịp thoát, trai tráng khỏe mạnh chạy được nhiều nhất.
- Đã chuẩn bị được bao nhiêu lính.
- Báo cáo, có thể chuẩn bị 2500 lính, số còn lại sẽ đi lo hậu cần: khuân đồ, nấu nướng, xây công sự,...
- Kết hợp với 1300 quân ta mang lên, có thể tạm coi như một trung đoàn cơ bản. Được. Vậy gọi ta là Trung đoàn trưởng.
- Vâng, thưa Trung đoàn trưởng.
Mọi người hô vang.
Xác định chức vụ xong, sa bàn được trải ra, là một sa bàn khá chi tiết. Trần Thanh Toàn là kẻ biết lo xa, hắn tính toán rằng việc bản thân khiến Hiên Giáo diệt vong chắc chắn là vết nhơ, nên phải siêng lập công chuộc tội. Nhìn đi nhìn lại chỉ có Pơtao Anui là hợp lý nhất. Y lập tức cố gắng ngay trong thời kỳ ba bên hòa hoãn đã đi thu thập tin tức, vẽ bản đồ, xem xét bố phòng của quân Pơtao Anui, lập nên sa bàn như này. Chứ đợi khi quân Pơtao Anui bắt đầu lộ vẻ tham lam, gây sự qua lại thì sao có được. Ngoài ra, do một phần đất Pơtao Anui kiểm soát vốn là đất Pơtao Lia, vừa hay người Pơtao Lia chạy nạn tới đây, cho nên càng thêm phần chính xác ở chiếc sa bàn nọ.
- Trần Thanh Toàn, giới thiệu về tình hình địch, Vâm, giới thiệu về quân ta.
Trần Thanh Toàn và Lương Văn Vâm cùng vâng dạ. Trần Thanh Toàn xin nói trước:
- Quân Pơtao Anui trong 2 tháng qua liên tục có hành động khiêu khích quân ta tại nhiều vị trí, có hành vi tấn công, cướp bóc lẻ tẻ, khi ta tiến hành truy kích thì chúng đem quân ra chặn, thách thức ra vượt biên đánh tới. Tuy vậy, thực tế là bản thân quân của chúng chưa hề có hơn 2000 quân. Dù rục rịch chuẩn bị gây chiến từ lâu rồi, nhưng bản thân chúng chỉ là những bộ lạc liên hợp, tốn rất nhiều thời gian để tuyển thêm quân và đưa quân tới, vụ mùa của chúng sắp tới, thu hoạch xong mới có thể xuất quân. Các vị trí phòng ngự quan trọng của chúng là ở đây, ở đây, ngoài ra các bộ lạc lớn thì ở đây, ở đây,...-Toàn chỉ vào từng khu, nói qua địa thế, đường đi, có sông suối, rừng rậm, núi cao gì để nói thật rõ, y cũng quy hoạch trước tuyến đường tiến công cơ bản.
- Còn người Pơtao Angin thì sao? Có hành động gì không?
- Bọn người Pơtao Angin không có hành vi lớn, có vẻ chúng muốn theo đóm ăn tàn. Hoặc là do lý do nào khác, nói chung không thấy có động binh.
Kiệt gật đầu. Pơtao Angin tuy rằng có Vương Vĩnh chỉ huy quân ở đó, hai bên coi như đồng minh, xong Vĩnh là kẻ chí lớn tài mọn, biết đâu y lại nổi lòng tham, điều binh tham chiến thì sao, dù giao thiệp với y rồi, vẫn phải tham chiếu tình hình thực tế. Thực chất, Vương Vĩnh không tham chiến, thậm chí còn muốn chi viện cho quân Hồng Bàng là vì lo sợ Pơtao Anui diệt xong họ sẽ tiếp tục quen ăn bén mùi, nhắm tới Pơtao Angin. Pơtao Angin hiện tại là mệnh căn của Vương Vĩnh, bằng mọi giá hắn phải bảo vệ nó.
- Quân ta thì sao?- Kiệt quay qua hỏi Vâm
- Bẩm, trong suốt thời gian qua, chúng tôi luôn chỉnh đốn kỷ luật, huấn luyện thể lực và kỹ năng chiến đấu cho những người lính. Tuy vậy, thiếu thốn về lương thực cũng là vấn đề nghiêm trọng khiến binh sĩ yếu hơn một chút, nhưng nói chung là đủ để dùng. Ngoài ra, họ chưa học được tiếng Việt ta, chỉ biết vài mệnh lệnh đơn giản như tiến công, rút, phòng thủ,.... Cái này phải luyện dần trong thực chiến. Quan trọng nhất, những người này chỉ luyện chưa chiến, chiến pháp quân ta họ chưa dùng trong thực tế, nên sẽ có bỡ ngỡ ban đầu.
- Không sao, chúng ta lên đây chính là vì vậy.- Kiệt chỉ vào những chỉ huy khác, Trần Ngụ, Lương Mếu, Mai Xuân Nghiêm, Ngụy Quốc Công, Y San, Xủ Lu.- Chư tướng nghe lệnh.
- Có mạt tướng!- Tất cả đồng thanh hô.
- Trần Thanh Toàn, Lương Văn Vâm, ngày mai hai người dẫn chư tướng Ngụ, Mếu, Nghiêm, Công ra chọn người. Ngụ, Đinh Võ, chọn lấy 500 người khỏe mạnh, huấn luyện họ dùng rìu, búa, chùy, chuyên làm nhiệm vụ phá trận phòng ngự của địch. Mếu, tập cho 500 người kỹ năng dùng giáo cơ bản, lập đội hình dùng giáo để chống voi và kẻ địch xông trận. Nghiêm cùng Đinh Văn tuyển lấy những xạ thủ xuất sắc, số lượng dưới 500 người, làm đội xạ thủ. Ngụy Quốc Công, Trần Thanh Toàn, hai người tuyển lấy 500 người, chia làm hai cánh, cùng hội quân với Y San và Xủ Lu, tạo thành trung quân. 500 binh sĩ còn lại để cho ta. Vâm, đảm nhiệm vai trò quản lý hậu quân, điều động nhân lực ở nơi này, đảm bảo quân ta được sự hỗ trợ tốt nhất, quân lương đầy đủ, có trinh sát, có căn cứ địa,... Chư tướng còn hỏi gì nữa không?
- Không!
- Tốt, vậy ngày mai tiến hành phân đội, huấn luyện cấp tốc trong 5 ngày, rồi ta bắt đầu tấn công địch. Các cánh quân của Ngụy Quốc Công, Trần Thanh Toàn, Y San, Xủ Lu sẽ đánh trước, quân của Ngụ, Võ, Mếu, Nghiêm, Văn và ta tranh thủ huấn luyện thêm để quen chiến thuật đặc hiệu.
- Rõ.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương, Kiệt lên đây, chỉnh quân luyện binh, đối phương cũng thấy sự lạ, nếu quá lâu thì đối phương kịp phản ứng. Dùng những lực lượng không cần chuyên biệt đánh trước, lấy thế bất ngờ, kéo dài thêm thời gian cho các đội quân có chức trách đặc biệt chỉnh hợp. Hai là việc rèn luyện tốn lương thảo, cho đám Toàn đi đánh, cướp lương của địch, bù đắp tiêu hao.
Danh Sách Chương: