Tên sứ giả của Maha Shila cử lên gặp Trần Thanh toàn khua môi múa mép cũng ác, từ hứa hẹn hai bên không xâm phạm lẫn nhau trong chiến tranh, rồi tận tình phân tích cho Trần Thanh Toàn việc quân Chiêm chỉ coi trọng vùng ven biển, nên nếu như Toàn ngoan ngoãn, hai bên chẳng việc gì phải sống chết với nhau.
- Nhưng bọn ta đã ở trên này vây công người của các vị, nếu viên tướng ấy về sau không chịu hết giận, lại lấn tới, vậy thì sao? Lúc ấy các người đã diệt hết quân Hoài Nhân, với chúng ta là mỡ treo miệng mèo.
- Thế thì đây càng là cơ hội cho các vị!- Tên sứ giả lập tức khua môi múa mép, bày kế. Đó là Trần Thanh Toàn hãy để hắn vào thuyết phục quân Chiêm đang bị vây công ở trên đây, hai bên cùng cắt máu ăn thề, quân Chiêm rút về, Trần Thanh Toàn thì án binh bất động để Đặng Toán tự sinh tự diệt. Như thế, hai bên đã có giao tình. Nếu về sau quân Chiêm rút lời, dùng bạo lực, cũng sẽ bị người ta coi thường tín dự. Ở các quốc gia, quan trọng chính là danh dự, mặt mũi, một quốc gia không có danh dự, không được tin tưởng, ắt không có đồng mình, mãnh hổ nan địch quần hồ, không có đồng mình có thể làm việc được sao.
- Nếu được như thế thì còn gì bằng!- Toàn vội tỏ ý tán đồng, đề nghị ngay đêm nay sứ giả hãy đi đàm phán. Để tỏ rõ thành ý, Toàn ngỏ ý để quân mình rut lui một chút.
Tình hình hiện tại của quân Chiêm trên vùng phía tây cực kỳ không ổn. đất Pơtao Anui bị chiếm lại, hậu phương bị chặn đứng, không thể lui được, quân Nam Bàn đánh qua Pơtao Angin, rồi Vương Vĩnh âm thầm dung túng, Pơtao Angin không thể chờ mong gì nữa, nên đại quân của Silamanta chỉ có thể tử thủ tại các cứ điểm phòng ngự, chờ đợi sự thay đổi ở các chiến trường khác. Dù sao quân Chiêm đánh Hoài Nhân từ nhiều mặt, bên họ trì trệ thì bên khác vẫn có thể tiến lên.
Rồi sứ giả Maha Shila mang tin rằng đã đàm phán sơ bộ với quân Trần Thanh Toàn, yêu sách hai bên tạm ngừng chiến, bên mình lập giao ước về sau không động tới miền tây, tên Toàn không cho quân Hoài Nhân thoải mái đi chi viện Đặng Toán. Silamanta thấy đây chính là thời cơ, đề nghị ngược lại một cuộc hội họp, thương thảo hai bên. Hắn muốn nhân lúc này ép ngược lại đám người Kiệt, Minh, Toàn.
Kiệt, Minh và Toàn không từ chối gặp mặt bàn việc. Bất chấp hai bên vẫn đang trong thời gian chiến tranh, thực tế mọi giao tranh đã không nổ ra được hơn một tháng. Về cơ bản, thắng bại đã ngã ngũ, quân Hồng Bàng hoàn toàn chiếm ưu thế trên chiến trường, Pơtao Anui thì bị khống chế lại, Pơtao Angin không trông đợi vào được, quân Chiêm bị vây hãm như thú trong lồng. Hiện tại đi gặp mặt, giải quyết dứt điểm một phen, tiết kiệm thời gian.
- Anh Minh, Toàn, hai người phụ trách vụ bàn việc đi.
- Hử?
- Em với thằng Tài sẽ đi tiếp ứng Đặng Toán.
- Đại nhân, Đặng Toán là một tay tài giỏi, nếu như đưa hắn lên đây, chỉ e ta không thể khống chế hắn.
- Cứu Đặng Toán là việc phải làm. Cha của ta với cả thằng Tài ở đây với tư cách thay thế Trần Huyện, cũng tiếp quản một ít quân của Trần Huyện, vì thế họ đang có màu áo quân Hoài Nhân, nếu như không tiếp ứng Đặng Toán, về sau kẻ có lòng sẽ đổ tội lên.
- Vậy để thằng Tài đi không được sao? Cha không thạo việc binh, Tài còn trẻ, họ xuất binh đi thì có khi rất lâu mới kịp ứng cứu...- Minh nói ý ngoài lời, làm ra vẻ cũng không phải không được, nhưng đi chậm một chút, thì Đặng Toán thiệt hại sẽ lớn, thậm chí bản thân lão sẽ chết, như vậy đảm bảo hơn về quyền thống trị của họ ở đây.
- Anh Minh, hiện tại quân ta còn yếu lắm, đánh được với quân Chiêm như này, là vì còn cả Nam Giao Đô Ty với cái uy của Đại Hoa, Chiêm Thành sợ diệt ta xong sẽ phải đánh lớn, chứ thực tế ta có vượt được một tiểu quốc Chiêm nào đâu.- Kiệt nhắc nhở mọi người tình thế hiện tại- Lúc này ta vẫn phải là người của Nam Giao Đô Ty, phải suy nghĩ cho lợi ích của Đô Ty, có thế ta mới được bảo hộ.
- Chú mày nói không sai, thắng lợi nhiều, có chút nhầm lẫn rồi!- Hoàng Anh Minh gật đầu thừa nhận
Kiệt chọn một đội quân tinh nhuệ, tổng cộng là 1000 người, trong đó 100 người là lính hỏa mai. Hiện tại đang đàm phán với quân Chiêm ở phía tây, không thể mang quá nhiều quân đi ứng cứu, nhưng quân Đặng Toán cũng bị vây ngặt, không có sức mạnh thì không thể nào giúp phá vây. Hỏa khí thành sự lựa chọn tối ưu.
100 tay lính này đều là thiện xạ, được huấn luyện thường xuyên, ăn uống đầy đủ, lương cao,... nên tố chất chiến đấu cực kỳ mạnh: trong một phút có thể bắn hai phát đạn, bắn trúng hồng tâm ở khoảng cách 300 m, bắn liên tục trong 10 phút, vác súng và đạn dược chạy băng rừng băng núi trong một ngày, đi bộ hai ba ngày liên tục với toàn bộ trang bị,...
Kiệt và Tài mang đạo quân tinh nhuệ, theo sự chỉ đường của lính Đặng Toán cử tới xin cứu viện, đến nơi Đặng Toán đang cố thủ đấu với Maha Shila. Còn cách vị trí Đặng Toán cố thủ 3 ngày đường, Kiệt không cho tiến quân, mà hạ trại, để trinh sát bên mình kiểm tra lại.
- Hai vị tướng quân, cứu binh như cứu hỏa, sao lại dừng lại!- Kẻ đi xin cứu viện thấy Kiệt mang đi có 1000 quân đã lấy làm bất mãn lắm rồi, nhưng nghĩ có khi là tiên phong tới để do thám, nên không nói gì. Giờ còn cách tận 3 ngày đường đã yêu cầu dừng lại để trinh sát, sợ chết tới vậy ư.
Kiệt nhìn người lính tỏ thái độ nhưng không vội nói gì, trấn an hắn, rằng cậu đã tới đây, sẽ không tự ý bỏ về. Người lính tỏ ra không hiểu, thì có tin báo về, trinh sát phát hiện địch đang rải người quanh đây, canh phòng rất gắt gao. Quân Chiêm để phòng có kẻ tới tiếp viện hoặc đánh bất ngờ, nên rải quân canh gác rộng khắp, Tài dù cố gắng, vẫn chạm mặt những tên lính Chiêm đang canh gác. Tiếng báo động được vang lên, phong hỏa đài được đốt. Quân Chiêm từ các hướng kéo về phía quân Hồng Bàng.
Kiệt lập tức ra lệnh chuẩn bị chiến đấu. Nếu đối phương đã phát hiện, vậy thì lập tức tiến lên, hội quân với Đặng Toán. Đoàn quân của Kiệt tiến gấp, quân Chiêm tạo thế bao vây song quân của Kiệt vốn là tinh nhuệ, lập tức phá các vòng vây, tiêu diệt tiến gấp vào khu vực của Đặng Toán. Quân Chiêm di chuyển gần bên cạnh, thỉnh thoảng lại tạt vào đội hình của quân Hồng Bàng. Các chỉ huy quân Hồng Bàng bình tĩnh ứng phó theo bài bản đã có. Riêng đội quân hỏa mai, Kiệt cùng họ ở trong cùng, tránh đụng độ với quân địch. Kiệt không muốn đội quân hỏa mai lộ ra quá sớm.
- Tài, đưa người lính này đi trước tới trại quân Đặng Toán, yêu cầu cứu viện.
- Anh trai!
- Ta còn cách 3 ngày đường nữa. Địch có thể tới vây công bên ta trước tiên với suy nghĩ làm quân Đặng Toán suy sụp. So với mấy ngàn quân của Đặng Toán, chúng hẳn thấy 1000 quân của ta dễ xơi hơn. Và nếu chúng cứ tấn công tới, thì ta sẽ phải để lộ ra hỏa khí. Như thế, hiệu quả tác chiến chẳng còn nữa rồi.
- Vâng!- Tài vội lôi gã lính của Đặng Toán, khẩn cấp đi tới trại Đặng Toán để xin cứu viện. Với năng lực băng rừng vượt suối của một quân trinh sát và quân số ít, chưa đầy một ngày, Tài đã tới nơi cần tới.
Gã lính đi xin cứu viện thì gần như không thở nổi, song Tài yêu cầu gã lập tức liên lạc với trong kia. Cùng lúc quân Chiêm hành động, ở phía quân Hoài Nhân cũng nâng cao cảnh giác. Đã từng có một lần quân Chiêm có hành vi như này, khiến họ tưởng nhẩm là có người tới ứng cứu, lát sau có đội quân mấy trăm người tới thật, hô hào là quân tiên phong bị tấn công, xin vào. May mà khi đó Đặng Lượng đang có mặt canh gác, phát hiện ra quần áo đối phương mặc là quần áo cũ của họ nên mới cảnh giác, không để cho tiến vào. Quả nhiên, đó chính là quân Chiêm giả dạng.
Từ đó, quân Đặng Toán cảnh giác hơn trước rất nhiều. Khi toán quân của Tài và tên lính báo tin ra tín hiệu, bọn họ cũng không vội cho vào, mà để họ ở xa mà hỏi. Còn may, Hoàng Anh Tài cũng coi như có mặt mũi, và mật khẩu cũng đúng, nên hai người nhanh chóng được vào.
- Hoàng Anh Tài! Là ông bạn thật rồi!
- Đặng Lượng! Tình hình chỗ anh tôi rất nguy cấp, địch sẽ sớm vây công chỗ anh tôi. Hi vọng các vị mau cho người qua ứng cứu.
- Ứng cứu là sao chứ? Chính chúng tôi mới đang phải đối phó địch ở đây, các vị mới là người phải qua cứu chứ!- Một viên tướng Hoài Nhân tỏ thái độ khó chịu
- Cái gì, các vị chỉ mang theo có 1000 người. Chúng tôi ở đây quân lực là khoảng 6000 quân, cả phu là gần một vạn, các người chỉ mang 1000 quân tới ứng cứu là sao chứ?
- Chư vị, sở dĩ chúng tôi chỉ có thể mang 1000 quân, là bởi tình thế. Quân đội trên phía tây không phải quân Hoài Nhân, đó là quân của tên Trần Thanh Toàn, rồi thì là quân Nam Bàn,... Các vị chắc biết về kế sách của đại nhân Lý Vĩnh Khuê, quân Hoài Nhân giờ hầu hết là ở phía bắc rồi.
Nghe Tài giải thích, các tướng lĩnh cũng tạm cho qua. Nhưng việc xuất quân ứng cứu, họ không muốn. Đưa quân ra lúc này cứu thêm 1000 người về trại thì có tác dụng gì. Chi bằng để họ cố phá vây mà chạy về phía tây là hơn.
- Các vị, sở dĩ anh em chúng tôi dám mang 1000 quân tới đây, là bởi 1000 quân này có điều đặc biệt: hỏa khí.
- Hỏa khí?
- Đúng. Anh trai tôi làm ăn với bọn cướp biển, đã học lỏm được công thức làm hỏa khí của chúng, chế được tạm 100 khẩu hỏa mai, đạn dược. Có số hỏa khí này, nhất định có thể tạo một trận đánh bất ngờ.
Danh Sách Chương: