Mục lục
Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chú đã tỉnh rượu rồi ạ!

Một đêm chè chén say sưa, với thân phận của Lý Vĩnh Khuê, đám người Lữ Liêm không dám nài ép, nhưng vì muốn tạo sự thân mật giữa tất cả, Lý Vĩnh Khuê uống với tất cả với thái độ chân thành nhất, và hiển nhiên là say túy lúy. Không như thứ rượu ở làng Hồng Bàng, rượu ở Hoài Nhân tệ hơn, uốngn hiều vào sẽ chóng mặt, mệt mỏi, và giờ là đau đầu nhẹ.

- Bảo người hầu lấy cho ta chút canh giải rượu!

Uống xong bát canh giải rượu, Lý Vĩnh Khuê mới hơi tỉnh tỉnh. Lão xoa cái đầu, rồi bảo cháu gái, hôm nay ai tới gặp cũng không tiếp, lấy lý do mệt mỏi do trận rượu hôm qua. Mà thực ra lão cũng có mệt thật. Nhưng quan trọng hơn, là muốn suy nghĩ một chút về tình thế Hoài Nhân và lựa chọn kẻ để hợp tác. Theo những tình hình mới nhất, có vẻ quân Chiêm đang dò đường, kiểm tra địa hình trên biển, xem xét hướng gió, dòng chảy trên biển. Như thế, rất nhanh thôi, chiến sự sẽ nổ ra. Để phòng xa, Lý Vĩnh Khuê phải chuẩn bị tình huống xấu nhất là thủy quân do cha hắn chỉ huy chưa thể xuất phát hay, Hoài Nhân, Tân Bình, Thuận Hóa phải tự nỗ lực. Hoài Nhân là lớp phòng ngự đầu tiên, cần giữ được càng lâu càng tốt, để Tân Bình, Thuận Hóa kịp phản ứng. Muốn vậy, Lý Vĩnh Khuê cần hợp tác với một thế lực tại đây. Qua cuộc nói chuyện hôm qua, dù là những chuyện do đám người kia tự kể, Lý Vĩnh Khuê cũng lờ mờ nhận ra vài điều:

Lữ Liêm là một tên tham quan, ham sống sợ chêt, chỉ có thể cùng hưởng phúc, không thể chung họa nạn, hắn tuyệt không muốn đồng cam cộng khổ với Hoài Nhân, nếu có biến, lão sẽ chỉ bo bo giữ thân, chạy trước. Hạng người như này chỉ có thể nhân lúc còn an bình, mượn sức hắn cắt đặt các quan lại, tướng lĩnh để khi có việc thuận tiện mà dùng. Chứ khi đó, chỉ e họ Lữ đã chạy từ đời tám hoánh nào.

Trương Văn So có chút mưu trí, nhưng lão ta là một tên quan văn, kinh nghiệm chiến trường không có, mà Lý Vĩnh Khuê nghe qua những việc lão ta từng làm, cảm thấy cấn cấn khi tài năng như thế mà chỉ mưu chức nhỏ, ham chút tiền tài. Tạm thời hãy chưa động tới tên quan văn người Bách Việt này vội, cứ để hắn làm công việc như xưa, dù sao ở vị trí cũ thì Trương Văn So vẫn sẽ phải hỗ trợ Lý Vĩnh Khuê.

Cha con Đặng Toán, Đặng Lượng có trí có dũng, lập nhiều chiến công, quân lính quy phục, cầm cả bộ, kỵ lẫn thủy quân. Có thể nói, hai cha con họ Đặng lúc này là những kẻ đóng vai trò quyết định trong cuộc chiến. Song hai cha con họ Đặng quyền lực quá lớn, e rằng không dễ dàng nghe sai phái hoặc chịu chia sẻ quyền lực, đặc biệt là thủy quân. Lý Vĩnh Khuê muốn kiểm soát lực lượng thủy quân của Hoài Nhân, chỉ có vậy mới an tâm được. Khuê tự tin, trong tất cả người ở Hoài Nhân, hắn là kẻ có năng lực cầm thủy quân nhất, song liệu đối phương có chịu nhường quyền. Cái này phải tính toán thêm.

Phạm Thời Trực, tuy hiện tại còn nắm một lượng quân không nhỏ, nhưng tên này khá tầm thường, dựa vào bợ đỡ Lữ Liêm, và Lữ Liêm cũng dùng hắn để giữ thế cân bằng nên y mới còn tồn tại được. Kẻ này có lẽ sẽ nhanh chóng dựa vào Lý Vĩnh Khuê để hòng tìm kiếm cơ hội, và từ đó có thể dùng hắn một chút, nhưng tốt nhất không nên quá tin tưởng.

Lý Vĩnh Khuê còn đang phân tích và tính phương án thâm nhập tìm hiểu thêm và tạo giao tình, Lý Huệ Trân đi vào phòng, nói với ông ta rằng có khách tới.

— QUẢNG CÁO —

- Chú đã nói hôm nay không tiếp khách.

- Cháu nghĩ chú nên tiếp. Đây là cha và em trai của Hoàng anh Minh, Hoàng Anh Kiệt đấy!

- Sao?

Lý Vĩnh Khuê nghe vậy, cũng có chút tò mò, quyết định đi gặp thử. Ông ta vẫn còn tò mò về Kiệt và Minh lắm. Cha con họ Hoàng thấy Lý Vĩnh Khuê, vội đứng dậy chào hỏi, Hoàng Văn Định sau thời gian rèn luyện, tuy giờ đã hơn tứ tuần, song trông còn khỏe hơn hồi trẻ, người có cơ, da rám nắng, hơi thở mạnh mẽ, còn Hoàng Anh Tài thì khỏi nói, từ sau khi làm thân với cha con họ Đặng, ra vào trong quân doanh, cùng học tập rèn luyện với Đặng Lượng, cả người có phong thái quân nhân rõ nét.

- Lý đại nhân!

- Hai vị tốt chứ! Hiền phụ tử tìm tới ta, không biết là có chuyện gì?- Lý Vĩnh Khuê khách khí đáp lời, chợt nhìn qua, thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi khác, hơi nhíu mày hỏi- Không biết đây là?

- Thưa đại nhân, anh tôi là anh Minh và anh Kiệt có viết bức thư gửi tới, báo việc hai vị có quá giang nơi làng Hồng Bàng, chúng tôi thực có nhân duyên thâm hậu mới được cơ hội đó, lại biết đại nhân có công vụ, chúng tôi liền tới xin được giúp một tay một chân. Anh tôi nói đại nhân tới nơi xa lạ, tất muốn tìm hiểu thực tế, vậy nên chúng tôi cùng tới, đây là anh em họ Bùi, Bùi Khả Đạt, Bùi Khả Ái, họ hiện đang đảm nhiệm việc vận hành đội thuyền đánh cá xa bờ, cung cấp lương thực cho trấn Hoài Nhân, họ Bùi cũng là đại phú thương lớn, tin tức nhanh nhạy vô cùng- Hoàng Anh Tài đứng lên nói, lời lẽ không xiểm nịnh song cũng khiến người ta cảm thấy mình là bề trên

- Hiền phụ tử không phải khách sáo. Tuy ta chỉ ở lại nơi đó 2 ngày, nhưng nhân duyên với hai người Kiệt, Minh không hề cạn.- Lý Vĩnh Khuê mắt sáng lên, đây quả là thứ ông ta cần

Hai bên khách sáo một phen, Tài giới thiệu công việc hiện tại của hai cha con, rồi giới thiệu đám họ Bùi, đồng thời cũng cho ông ta biết về những tình hình tại Hoài Nhân. Lý Vĩnh Khuê nghe mà trong lòng như muốn nở hoa, quả là buồn ngủ gặp chiếu manh. Ông ta còn đang đau đầu nghĩ cách tìm hiểu tình hình Hoài Nhân thì có người đưa tới cửa.

Bốn phe mà Lý Vĩnh Khuê liệt kê ban đầu: Lữ Liêm, Trương Văn So, cha con họ Đặng, và Phạm Thời Trực, Khuê đều muốn tìm hiểu. Nhưng họ sẽ là thế lực mà tương lai ông ta phải hợp tác, nếu trực tiếp dò hỏi, tự nhiên thiếu khách quan, có câu tốt đẹp khoe ra xấu xa đậy lại, ai chịu lộ cái thiếu xót ra. Nhưng đánh trận, quan trọng là phải biết rõ mạnh yếu của bên mình, từ đó mới điều binh khiển tướng, dùng người theo tài, giữ cái thế bất bại, chờ đợi cơ hội chiến thắng,... Nay cha con họ Hoàng chỉ là quan viên thu thuế, tuy giao thiệp với cả 4 phe, nhưng chưa ngả về phe nào, thành ra thông tin đầy đủ mà ít có thiếu xót, che dấu, lợi cho Lý Vĩnh Khuê vô cùng.

Từ chỗ cha con họ Hoàng, Lý Vĩnh Khuê biết được, thủy quân Hoài Nhân tiếng là phụ thuộc cha con họ Đặng, thực tế do xuất thân từ cướp biển, nên chúng với cha con họ Đặng không một lòng, có lợi thì theo, không lợi thì tiêu cực đối chiến, Đặng Toán nhiều lần phê phán tên cầm đầu Watanabe Ebisu, yêu cầu hắn chấn chỉnh mà không được. Lý do duy nhất đám này còn đứng vững, là chúng có hỏa khí lợi hại. — QUẢNG CÁO —

- Có biết nguồn hỏa khí nhập từ đâu không?- Lý Vĩnh Khuê buột miệng hỏi

- Các loại hỏa khí thì đúc ngay tại các lò rèn, trong khi thuốc súng là tự pha chế!

- Tự pha chế?

- Đúng, họ nhập đất tiêu và lưu huỳnh về, rồi mua than củi về, cho vào một khu gọi là công xưởng, thuốc súng từ đó!- Tài giải thích thêm , thủy quân tuy có đặc quyền mua những thứ như diêm tiêu, lưu huỳnh, thuế không được kiểm tra song các thương nhân bán hàng cho chúng thường lợi dụng đặc quyền làm ăn với thủy quân, mang thêm nhiều thứ hàng khác đi kèm, nên lắm khi vẫn phải kiểm tra đột xuất.

- Có biết tại sao mà cha con họ Đặng hay Phạm Thời Trực không mua hỏa khí về dùng không, cứ để đám cướp biển đó bóp lấy cổ.

- Đại nhân, cái này thì cha con tôi xin chịu!- Hoàng Anh Tài nhún vai, tỏ vẻ không biết.

Lý Vĩnh Khuê nheo mắt, cảm thấy chắc Tài cũng biết, nhưng nếu y không chia sẻ bây giờ, cũng không nên ép uổng. Về sau còn nhiều cơ hội mà. Thấy nói chuyện đã quá lâu, mà gần như chỉ Hoàng Anh Tài nói, Hoàng Văn Định phụ họa, Lý Vĩnh Khuê liền mời hai cha con cùng ở lại ăn cơm với mình. Trước hết, đối phương tới chào hỏi, mang cho bản thân bao thông tin quý giá, cũng phải đáp lễ, thứ hai là Khuê muốn tạo sự tin tưởng nơi hai người, rồi bắt chuyện riêng với Hoàng Văn Định. Nghe nói y xuất thân nông dân, có lẽ dễ khai thác hơn.

Hơn nữa, bữa cơm cũng là cần thiết để nói chuyện với anh em họ Bùi, dù nãy giờ chúng không tỏ ra một chút thái độ, song chắc chắn sẽ không vui khi phải nghe Lý Vĩnh Khuê trò chuyện mãi với Hoàng Anh Tài. Hai đứa này đại diện cho họ Bùi, một gia tộc giàu có. Có câu tướng vô tài sĩ bất lai, tức bản thân không giàu có thì làm sao chào mời được những nghĩa sĩ, những người như Chiến quốc tứ công Tử(Mạnh Thường Quân, Xuân Thân Quân, Bình Nguyên Quân,Tín Lăng Quân) dùng môn khách làm đại sự, bản thân họ cũng phải giàu có, nuôi được nhiều môn khách trước. Lý Vĩnh Khuê hiện tại không nhiều tiền tài, đám họ Bùi chính là cái ví mà ông ta cần, cũng phải vuốt ve một tí, cho nó mở miệng nhả tiền ra.

Đã biết kha khá thông tin cần biết, giờ phút này chỉ nói chuyện phiếm, chủ khách hai bên đều vui vẻ. Biết đêm qua Lý vĩnh Khuê vừa uống với các đại quan, hôm nay đám họ Hoàng và họ Bùi không ai mời mọc rượu chè, chỉ một chén khai vị rồi ngồi nói chuyện phiếm. Trong lúc ăn uống, Hoàng Anh Tài nhân cơ hội giới thiệu về họ Bùi và việc họ đang làm tại đây:

- Đại nhân không biết, các đoàn thuyền đánh cá mà họ Bùi đầu tư, có thể nói là mang công lao lớn lắm!

- Ồ? — QUẢNG CÁO —

- Ngài chắc cũng biết, Hoài Nhân không nhiều ruộng tốt, trước khi phải chăm chỉ mới đủ ăn, bây giờ quân Chiêm áp cảnh, phải động binh nhiều, ruộng đất thiếu người canh tác, dù áp dụng khoa học vẫn kém. Nhưng họ Bùi lập đoàn thuyền đánh cá xa bờ, mang về cá làm thức ăn, giải quyết được tình trạng khó khăn lương thực.

- Nếu vậy, thì các người là công thần với trấn Hoài Nhân rồi.

- Đại nhân quá lời. Bùi Khả Đạt khiêm tốn cảm ơn, nhưng nét mặt có chút gượng

- Làm sao vậy?

- Đại nhân không biết đó thôi, không biết có phải quân Chiêm biết được tác dụng của đoàn thuyền đánh cá xa bờ không, mà hiện tại chúng thường xuyên quấy rồi, khiến ngư dân có phần sợ hãi, việc đánh bắt xa bờ bị ảnh hưởng trầm trọng!- Tài đỡ lời hộ- Hiện tại các thuyền cá phải đi lên phía bắc đánh bắt, quãng đường dài, ngược gió, thuyền đi chậm, cá phải ướp nhiều muối mới đỡ. Mà muốn ướp muối, phải mang sẵn muối đi, như thế ảnh hưởng tới thuyền bắt cá, thành một vòng tuần hoàn chết. Giờ cá về ít, giá cả tăng, người dân khó mua, rồi thì sản lượng thấp nên khó mà tích nhiều làm quân nhu, lương thảo,.... Đây là điều ảnh hưởng rất lớn tới Hoài Nhân tương lai. Họ Bùi là nghĩa thương, cũng lo cho việc nước nên mới khổ sở.

Lý Vĩnh Khuê gật gù, lão thừa hiểu, cái gì mà lo cho Hoài Nhân, chủ yếu là lo cho việc kinh doanh nghề cá của bản thân bị ảnh hưởng. NHưng thôi, việc này, ông ta cũng nên giúp, lương thực là gốc của quân đội. Đánh giặc 1 ngày không có lương, tâm thần sẽ hoảng loạn. 2 ngày không có lương, lòng người sẽ lìa tan. Muốn Hoài Nhân giữ được, vấn đề lương thực phải được đảm bảo.

"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"

" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK