Mục lục
Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân của Minh đang khí thế hừng hực chờ đợi trận chiến tiếp nữa, thì có lệnh gửi lên từ miền xuôi yêu cầu rút quân chủ lực từ trên này về chi viện cho miền xuôi. Đích thân Lưu Kiệm mang thư lên đây. Kiệm là người thân quen với làng Hồng Bàng, là cháu trai của quan trấn thủ thành An Lạc- Lưu Từ và hiện đang là người được Tri Phủ Phạm Công Thì tín nhiệm. Lưu Kiệm mang theo vài binh sĩ hộ tống, trên đường lên đây không còn nguy hiểm gì nữa, đội quân tiễu phỉ của Kiệt đã dọn dẹp tương đối rồi, chỉ cần không lao vào những nơi nguy hiểm thì chẳng sao hết.

- Minh, Kiệt, hai người quả là minh chứng cho câu anh hùng xuất thiếu niên.

- Đáng gì so với cậu chứ, giờ đã là thân tín của Tri Phủ, lại quản lý công việc giữ gìn trật tự thành An Lạc!- Minh khách sáo vài câu

- Nhờ hai người giúp cả thôi! A, còn đây chính là những người anh hùng Nam Bàn, lão tướng Dương Quốc Lộ và cậu Đan Quốc Hùng phải không. Lại còn những anh hùng tiễu phỉ nữa, trời ơi, mọi người ra đón thế này tôi ngại chết mất!- Lưu Kiệm tay bắt mặt mừng từng người một, thái độ không chút cao ngạo, đúng là kẻ có xuất thân con nhà quan, dù hiện đã mất cha, mất chỗ dựa, vẫn không thể xem thường.

- Thế Phố Đêm giờ sao rồi, ông bạn Ngô Văn Đức vẫn làm tốt chứ hả?

- Nơi ấy bây giờ thành tụ điểm mà các thương nhân nước ngoài phải ghé thăm mỗi khi tới thành An Lạc đấy. Thắng trận rồi, về đó tôi sẽ mời mọi người thưởng thức một phen những thứ đã làm mọi thương nhân nước ngoài phải bỏ vàng ròng bạc trắng tới hưởng thụ.

- Tuyệt hảo, cậu Kiệm thật hào phóng. Bọn tôi nhất định phải tới, lúc đó hưởng thụ cho cậu sạt nghiệp luôn.

- Các anh hùng tới đó làm tôi sát nghiệp thì có khi lại là giai thoại để đời của Kiệm ấy chứ.

Chào hỏi và nói chuyện mào đầu xong xuôi, Lưu Kiệm đem chuyện gọi họ về xuôi nói ra. Lưu Kiệm lắc đầu, nói rằng ở dưới xuôi hiện nay đang loạn cào cào, ai cũng lo lắng việc quân Thượng đánh tới cộng thêm việc bọn phỉ hoành hành, khiến chuyện dưới đó rối càng thêm rối, quân lính thì phải co cụm lại giữ các thành trì có sức phòng thủ cao, bỏ mặc ruộng đồng, làng mạc cho kẻ địch tàn phá...

Bọn Minh, Kiệt dẫn Lưu Kiệm đi tham quan một phen. Trên này, những người lính cũ đang dẫn đám lính mới- những tráng đinh người Thượng ở các làng đã hàng đi huấn luyện. Đám tân binh này đầu tiên là tập hành quân, mang đồ nặng, vũ khí, hậu cần chạy bộ vài vòng lớn. Lính cũ cũng chạy cùng, để cổ vũ, động viên hoặc chỉnh đốn lũ lười biếng. Không tự mình tham gia quân huấn, Lưu Kiệm cũng khâm phục đám lính cũ, vì đám lính mới chạy một lúc là thở hồng hộc như chó, nhiều người thè lưỡi ra thở mà lính cũ chỉ hơi đỏ mặt mà thôi.

- Luyện chạy bộ như vậy có tác dụng gì chứ? Để khi chạy trốn được nhanh hơn sao?- Một thành viên trong đội của Lưu Kiệm chợt lên tiếng, giọng điệu lộ rõ ý mỉa mai. Lưu Kiệm nheo mắt lại nhìn người này, đây là người chú hắn bổ nhiệm, tự nhiên có ý phá đám rồi

- Có câu thực tế là thước đo cho mọi chân lý, bọn tôi luyện tập thế này, nhìn tưởng như là chạy trốn, thực chất là đuổi địch. Chắc các vị chưa quên vụ chúng tôi đánh hạ cái hang thổ phỉ ở Thanh Sơn chứ hả?- Kiệt đối đáp nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ làm người kia cứng họng luôn.

- Quân của các cậu có thành tích diệt phỉ rất khá, nên huấn luyện thế này ắt là có lý do, thôi nói việc chính. Ở dưới xuyên hiện có việc rồi, các quan muốn triệu các cậu về xử lý lũ phỉ, quan quân sẽ đánh dẹp quân Thượng.

- Quốc gia hưng vong thì thất phu hữu trách, bọn tôi tất nhiên không thể đứng ngoài, nhưng tình hình bây giờ trên này đã khác.- Đan Quốc Hùng lắc đầu thở dài. Hắn đem chuyện chiến tranh hai bên đã nổ ra, tất nhiên nói rằng quân Thượng có hành động trước, bọn họ là bị ép phải đánh.

Lưu Kiệm nheo mắt, tất nhiên là không tin tưởng. Bên Minh cũng biết đối phương không tin, nhưng bản thân vẫn cắn chặt thuyết pháp kia. Để khỏi phải tranh cãi nhiều, bọn Minh lại đem hai người Y Jut Hinh và A Nuế ra, bọn họ lập tức nói chuyện cuộc phản loạn trên này có sự tham gia góp sức của người Chiêm.

- Người Chiêm.

- Đúng vậy, các vị có biết cái xe phích lịch là ở đâu ra không. Người Chiêm chế tạo đấy. Chứ dân Thượng chúng tôi làm sao làm nổi.

Lưu Kiệm nghe xong thì trầm ngâm, hắn hiểu nếu người Chiêm nhúng tay thì mọi chuyện có tính chất khác biệt hoàn toàn. Chiêm Thành xưa từng bị Đại Hoa dẫn quân từ Nam Giao Đô Ty tới diệt quốc, Trấn Hoài Nhân hiện nay là nước Laja vậy, hẳn thù sâu hận đậm với họ. Nhưng thực lực khác biệt, chúng hcỉ dám bị động phòng ngự, bây giờ lại chủ động tấn công- dù là thông qua người Thượng, cho thấy đối phương có thể có cách quan trọng nào đó.

- Tôi e rằng người Chiêm gian giảo, dùng người Thượng như thanh gươm, dốc toàn lực đánh xuống miền xuôi.

- Người Thượng ngu tới vậy sao?

- Người Thượng vốn đơn giản, ít tiếp xúc với đời, nên dễ bị lừa gạt. Hơn nữa họ đang nạn đói, nghĩ được gì nhiều, nghe lời người Chiêm dụ dỗ đánh xuống Bắc Bình, cướp lương mà ăn.

Minh nhân cơ hội này bắt đầu nói đỡ cho dân Thượng vài câu, rồi chỉ và hai người A Nuế và Y Jut Hinh, nói rằng họ hiện đã quy hàng và sẵn sàng trợ giúp quản lý vùng đất hiện tại, đồng thời chiêu hàng các nơi khác. Theo Minh, hiện tại lực lượng hiếu chiến nhất đã đi khỏi, những kẻ còn ở lại cũng phần muốn an thân, phần thì lo lắng đề phòng lẫn nhau, nếu khéo vận dụng có thể khiến hậu phương địch phát hỏa. Căn cơ người Thượng ở trên này, trên này có chuyện chúng sẽ phải về, sao dám nấn ná mãi. Kế này gọi là rút củi đáy nồi.

- Hiện nay quân của chúng tôi đóng giữ ở đây, khiến dân Thượng cố kỵ, cho dù muốn tiếp tục đưa quân xuống miền xôi thì cũng phải e dè, ngược lại nếu như chúng tôi rút đi, chúng có thể thoải mái tập hợp quân đánh xuống miền xuôi. Như thế e là lợi bất cập hại.

Bên Minh đã viện được đủ các lý do, Kiệm biết bản thân không thuyết phục nổi nữa, cũng đành phải ăn uống chời bời một phen rồi về báo cáo lại. Công việc bây giờ sẽ là của Tri Phủ Nguyễn Công Thì và quan trấn thủ Lưu Từ- chú của cậu. Trước khi Kiệm về, bên Minh còn nhắn gửi là xin thêm chi viện sức người sức của cho trên này, biết đâu có thể có thành công bất ngờ thì sao. Kiệm hứa sẽ chuyển lời, nhưng bụng bảo dạ là sẽ không ai nghe hết.

Thật vậy, khi nghe tin cháu mình báo về, Lưu Từ giận tới nỗi đập nát bộ ấm chén, cho rằng bọn Hoàng Anh Minh kháng lệnh, thậm chí còn muốn bắt giữ từ cha mẹ tới phạt làng Hồng Bàng các kiểu. Rồi ông ta đặt giả thuyết Dương Quốc Lộ và con rể cũ Vương Vĩnh phối hợp, cha con họ làm phản, một kẻ thì giúp quân Thượng có thêm quân đánh phá Phủ Tân Bình, kẻ thì giữ rịt đạo quân mạnh nhất Tân Bình hiện tại,...

- Quan trấn thủ, ngài nên bình tĩnh lại một chút, việc đâu còn có đó.

- Việc đâu còn có đó à, Tri phủ đại nhân, ngài không ở tiền tuyến, không biết ngoài đó đang hung hiểm ra sao đâu. Đứng mà nói chuyên thì eo không đau, ha?- Lưu Từ phát khùng lên

- Hừ, đội quân ở trên Nam Bàn thực chất đa phàn là lính nông dân, rồi thì có vài thằng chuyên săn nô lệ, ngài cầm tinh binh, vậy mà liên tục thua trận, không dám nghênh chiến với địch, lại phải điều đám người đó về, vậy là sao chứ.

- Quân không tinh nhuệ là lỗi ở tướng, ngài còn dám hô to gọi nhỏ cái gì.

- Tri phủ không ở tiền tuyến, nhưng ngày đêm làm việc, đảm bảo tiền tuyến không thiếu lương, binh, lại đi ủy lạo các nơi, đó là trách nhiệm, ông là tướng võ mà lại đòi quan văn ra chiến trường, là ông vô dụng hay là gì?

Các quan viên khác thuộc phe Tri phủ Nguyễn Công Thì sao ngồi yên, họ lập tức phản bác quyết liệt. Lưu Từ tím mặt vì giận, nhưng không dám phản bác, hắn giận quá mất khôn, trót nói lầm lỡ. Lúc này, Lưu Kiệm đứng ra thay chú mình nói vài câu xin lỗi, rồi nhắc mọi người về thông tin mà A Nuế, Y Jut Hinh cung cấp. Nghe tới việc người Chiêm can dự, mọi người càng xôn xao hơn, bỏ qua hết vụ tranh cãi khi nãy.

- Người Chiêm nhúng tay vào vụ này, thực sự không thể nghĩ tới.

- Bọn man di đó vậy mà họa loạn tới đây.

- Ta biết ngay mà. Xe phích lịch đó làm sao bọn mọi rợ chế được.

Lưu Từ lúc này trầm ngâm, nhưng rất nhanh nét mặt giãn ra, hắn lập tức nói rằng nếu có quân Chiêm nhúng tay thì mọi sự không đơn giản. Thậm chí, một mình Tân Bình không giữ được, phải mời quân Thuận Hóa tới giúp. Lưu Từ nói vậy, thực chất là để giải tội của mình. Ông ta điều quân thất bại, nhưng giờ có thể nói là không biết địch tình, nên bị đánh bất ngờ mới thua. Hơn nữa giờ đối phương không chỉ có quân Thượng, còn có người Chiêm, vậy thì có thể kêu gọi sự hỗ trợ từ phủ khác mà không lo bị chê trách.

- Hừm!- Nguyễn Công Thì tỏ ý khinh thương vụ chạy tội của Lưu Từ, nhưng cũng không làm gì hơn được, đánh đuổi quân Chiêm và quân Thượng càng nhanh thì Tân Bình mới sớm ổn định, quan địa phương như ông ta mới sống tốt.- Ta sẽ viết thư giải trình, còn về việc bọn Hoàng Anh Minh trấn giữ trên Nam Bàn, chúng đánh chưa đủ, phải làm sao khiến quân Nam Bàn rút lui mới được. Bây giờ lửa đã to lắm rồi, rút củi thì rút nhanh lên.

Nguyễn Công Thì cũng lệnh cho làng Hồng Bàng phải tăng mức đóng góp, coi như là lời nhắc nhở nhẹ nhàng đám Kiệt, Minh là không được lãn công. Đồng thời, hiện tại do chiến tranh, việc sản xuất ở Tây Bình, An Lạc hơi đình đốn, Bắc Bình thì bị tàn phá, hiểnn hư Nam Bình là nơi được yên ổn phải đóng góp sức của rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK