Đêm đen như mực...
Tại khu nhà cao cấp, chỉ còn lại âm thanh tĩnh lặng...
Hình ảnh một người con gái mảnh mai, khó khăn bước từng bước đi một, mồ hôi đổ lã chã trên hai bên mặt, cổ tay trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt cố gắng vớ, tìm chiếc điện thoại trên tủ giường.
Trong bóng tối, cô nhấn phím, ánh sáng từ chiếc điện thoại làm sáng một góc phòng.
Cô cố gắng giữ hơi thở, cắn môi chịu đựng thân thể đang đau đớn, nhức nhói hành hạ cô, bàn tay nhỏ bé, yếu ớt bấm từng con số....
truyện đam mỹ
Âm thanh của chiếc điện thoại cứ kéo dài, kéo dài. trong bóng tối nghe thật bi thương.
" Ai đó? " Giọng nữ đầy quyến rũ êm tai, mang theo tiếng khàn khàn truyền đến.
Cô im lặng một vài giây.
Rời điện thoại một lúc,cô liếc mắt tìm tai nghe gắn vào một bên tai.
" Xin Chào, tôi tìm Thừa Hạo, đây là điện thoại của anh ấy? " Thanh âm suy yếu của cô vang vọng.
" Cô tìm Hạo " Âm điệu của cô gái bên kia mang một chút ngạc nhiên, tiếng nói không chút kiên nhẫn
" À, bên này đang có chút chuyện. Cô là ai? Tìm anh ấy có việc gì? "
Đầu cô tựa trên tủ đầu giường, ánh mắt u buồn, giọt lệ ứa đẫm trên mắt, ngữ điệu vẫn bình tĩnh.
" Tôi là Tuyết Mộc Huệ, làm phiền cô, tôi cần tìm Thừa Hạo "
" Tuyết Mộc Huệ! " thanh âm khàn khàn của người phụ nữ càng thêm dày
" Tôi không cần biết Tuyết Mộc Huệ là cái gì, đã khuya, cô muốn tìm anh ấy thì cứ chờ đi, đêm nay anh ấy là của tôi, không có phần của cô! "
Điện thoại rất nhanh bị ngắt..
Cô ngồi lặng trong lạnh lẽo...
Mê muội theo nhau mà đến.
Cô ngửa đầu, lông mi run run nhẫn nại, tay lại sờ trên điện thoại. Nhấn nút, gọi một lần nữa, giọng nói như thật sự tuyệt vọng, như đã lâm vào bước đường cùng.
" Tôi cần tìm Thừa Hạo... Cô làm ơn đưa điện thoại cho anh ấy " Hơi thở cô trở nên mong manh, yếu ớt.
Bên kia vang lên một giọng trầm thấp nam tính.
" Ai đang gọi? " Người phụ nữ đưa điện thoại cho hắn nói nhỏ
" Cô ta gọi là gì Huệ ấy, em không biết, trễ thế này mà còn gọi điện thoại cho anh, là con hồ ly nào đây? "
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói.
" Đưa cho tôi "
Di động rốt cục cũng trong tay hắn.
Môi cô tái nhợt kề sát loa nghe.
" Tôi đau... đau bụng quá, rất đau... Anh đưa tôi đi bệnh viện được không? "
Giọng nói của người đàn ông vẫn thản nhiên.
" Đau bụng thì gọi cho tôi làm gì, sao không gọi 120 ấy? "
" Trong người tôi không có một đồng... không thể đi bệnh viện được... "
Dòng lệ trong đáy mắt chợt tuôn trào, thanh âm rõ ràng suy yếu, nhưng có chút gì không thích hợp trong lời nói. Có thế gọi đây, cô đang vang cầu xin anh.
" Anh chỉ cần quay về một chút thôi, có được không... "
" Ý cô là tôi ngược đãi cô? " Khóe miệng hắn hơi cong lên.
" Không có...tôi không có ý đó "
Bàn tay nhỏ bé trên nền nhà, rất nhanh tràn đầy máu
" Tôi, tôi sinh non rồi.. xuất huyết máu nhiều lắm... tôi rất đau... "
" Chà... sinh non... "
Hắn vẫn thản nhiên như trước tiếng nói trầm thấp rõ ràng.
" Chỉ là sinh non thôi, đã chết đâu, cô gấp gáp làm cái gì...Tuyết Mộc Huệ, cô đừng quên, đứa bé không phải con của tôi, tôi và cô chưa từng ngủ với nhau, cố nên tìm ba đứa bé thay vì gọi cho tôi đấy! "
Sự nhẫn nhịn đã tới giới hạn, lửa hận bộc phát nhanh chóng.
Dòng nước mắt nóng bỏng chảy xuống, khuôn mặt tái nhợt mỏng manh như một tờ giấy, tiếng gào kèm nỗi đau đớn trong lòng cô vang lên.
" Lâm Thừa Hạo! Anh trả con lại cho tôi... trả lại cho tôi...!! "
" Trả con lại cho cô sao, thật nực cười! "
Người cô dính đầy máu ôm bụng, thống khổ.
Hắn trầm mặt, chờ cô gào khóc xong, cúi đầu nói.
" Tuyết Mộc Huệ, vậy thì cô, hãy trả Lan Vy lại cho tôi "
Khuôn mặt rõ ràng trong đêm tối, chỉ một câu nói làm cho cô kịch liệt đau đớn, tâm can lạnh lẽo như rơi vào địa ngục.
Hình ảnh 3 năm trước hiện rõ trong kí ức của cô, tội ác trầm trọng từ trên trời giáng xuống, khiến cô hoàn toàn suy sụp.
Suốt 3 năm cô đã phải trả cái giá quá đắt, nhưng lửa hận ẩn sâu trong lòng hắn không có cách nào dập tắt được. Cũng không có cách nào, làm hắn thôi hận cô.
" Không phải tôi, tôi không có ý định giết chị ấy... Không phải tôi, không phải tôi... Vì sao anh không tin tôi "
Tay cô nắm chặt tóc mình, gào khóc, thanh âm trở nên biến đổi.
Hắn khàn giọng, thản nhiên nói.
" Đây là báo ứng. Tuyết Mộc Huệ, cô nợ cô ấy, tôi muốn cô phải lấy cả đời này trả lại cho cô ấy, tất cả mọi thứ, kể cả mạng sống của cô! "
Điện thoại cắt đứt.
Tuyết Mộc Huệ giữ lấy tóc mình, cổ tay mảnh khảnh yếu ớt như sắp gãy.
Tắt điện thoại, cảm giác toàn bộ máu đều chảy xuôi ra ngoài, muốn dừng lại như thế nào cũng không thể dừng lại được. Con của cô, thật sự, thật sự đã mất rồi...
Tại sao anh không tin.