Tuyết Mộc Huệ đi vòng quanh bửa tiệc một lúc, ở đây đích thực là một bữa tiệc hoàng gia.
Nhìn đồ ăn ngon được trưng bày khắp nơi, cô không cách nào cưỡng lại được. Dù sao, Lâm Thừa Hạo cũng đang uống rượu cùng một người phụ nữ xinh đẹp ở bên kia, chắc không để ý gì đến cô, Tuyết Mộc Huệ này cũng không nhất thiết giữ thể diện cho anh nữa, tôi đói sắp chết rồi.
Ý nghĩ vừa chớm qua, hai tay Tuyết Mộc Huệ đã nhanh nhẹn lấy thức ăn trên bàn bỏ vào miệng, còn chưa nuốt hết, cô đã tham lam ăn miếng thứ hai....
Lâm Thừa Hạo đứng cách đó không xa, cũng nhìn thấy được bộ dạng ăn uống khó coi của cô, để người khác nhìn vào, lại nghĩ Lâm gia bỏ đói phu nhân lâu ngày....Đây là lần đầu, anh nhìn thấy cô ăn ngon như vậy, trước đây cùng ăn cơm với anh, tại sao cô không được vui như vậy?
Hai mắt Lâm Thừa Hạo hơi nheo lại, từ lúc nào anh bắt đầu quan tâm đến cảm nhận của cô thế!!
Ăn một lúc lâu, tất cả món ngon đều được Tuyết Mộc Huệ nếm qua, và không còn một chút nào.
Bụng đã no căng, lúc ăn no con người ta chỉ nghĩ những đều đơn giản nhất, đối với cô, no rồi thì về nhà ngủ.......Nhìn thấy Lâm Thừa Hạo vẫn còn vui vẻ uống rượu với người đẹp, cô như cố tỏ ra không để ý.
Cái tính ham mê nữ sắc của anh ta đã ăn vào xương tủy rồi!! Anh không về, thì tôi về một mình!
Nghĩ rồi, cô đi thẳng ra hướng cửa lớn của buổi tiệc, mới bước một hai bước, bụng cô bỗng đau nhói, Tuyết Mộc Huệ mặt mài cau có, ôm bụng chạy thẳng vào nhà về sinh.
Lúc cô chạy ngang, ánh mắt Lâm Thừa Hạo vẫn dõi theo, nhìn thấy tướng đi ngộ nghĩnh đó của cô, anh không khỏi mừng thầm trong lòng.
"Muốn bỏ tôi về trước!! Ông trời, chính là không cho phép cô làm điều đó!!"
...****************...
Giải quyết nỗi buồn xong,Tuyết Mộc Huệ từ nhà vệ sinh đi ra, đột nhiên từ đâu nhảy ra một người mặc đồ đen, đằng sau bịt miệng cô lại.
Mạnh mẽ ôm cô đem lên lầu hai, đẩy mạnh vào trong một gian phòng, cửa bị khóa trái từ bên ngoài.
Trong phòng không có một người nào, cô dùng sức đập cửa.
"Các người làm gì vậy? Mở cửa…thả tôi ra ngoài…thả tôi ra ngoài! Mau mở cửa đi!"
Lúc này, cửa đã mở ra.
Chỉ là không phải cửa phòng, mà là cửa nhà tắm.
Một người đàn ông bên hông chỉ quấn một chiếc khăn bước ra, trên tay cầm một chiếc khăn lông, tùy tiện lau tóc.
Tóc màu hạt dẻ ẩm ướt rủ xuống trước trán, hai con mắt xinh đẹp nhấp nhánh dưới ánh đèn, nở ra một nụ cười tuyệt đẹp.
"Đây là địa bàn của tôi, không có kẻ nào dám xông vào, em có la đến khản cổ cũng vô dụng!"
Tuyết Mộc Huệ sợ hãi dán chặt vào cửa, lo lắng nhìn về phía cánh tay đang lau tóc, một tay châm thuốc, người đàn ông vô cùng đẹp, tà ác làm cho cô sợ hãi vô cùng.
Một nụ cười vô cùng đẹp, nhưng không phải là một nụ cười có ý tốt, chỉ cảm thấy vênh vang kiêu ngạo, vô cùng nguy hiểm.
"Anh là ai?"
"Vừa được thưởng thức kịch hay xong, thì đã vội quên tôi rồi sao?"
Anh cười nhẹ, phun ra một ngụm khói với hàm ý trêu chọc. Khói thuốc lá cuồn cuộn, vẻ mặt không một chút bận tâm.
"Anh là…" Người đàn ông vừa có gian tình lúc nãy! Tuyết Mộc Huệ kinh sợ.
"Anh muốn làm gì?"
"Lúc nãy làm cho em xem một màn vui vẻ như vậy, cũng nên báo đáp lại tôi phải không nào?"
Anh nở một nụ cười không hề có ý tốt, chứa đựng những điều không thể lường trước được, nóng bỏng về…dục vọng.
Cứ như vậy, không hề che dấu, nhìn chằmchằm vào Tuyết Mộc Huệ, dường như muốn đen ánh mắt đó nuốt trọn cả người cô.
Dưới ánh nhìn của anh làm cho Tuyết Mộc Huệ run cầm cập.
"Tôi, tôi không cố ý mà… tôi không nhìn thấy gì hết… để tôi đi!"
Anh không để ý hút một hơi, nét mặt tà ác của con nhà quyền quý.
Từng bước tiến đến gần cô, cũng không nói chuyện, bầu không khí rét run đến kỳ lạ, khó có thể đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Cả người Tuyết Mộc Huệ dán chặt vào cánh cửa, nhìn thấy hắn càng lúc càng đến gần cô, chân muốn trốn chạy, nhưng lại bị anh ném xuống sàn một cách chớp nhoáng, cả thân người cường tráng nằm đè lên người cô.
"Em cho rằng, em có thể chạy thoát sao!"