Tuyết Mộc Huệ mở mắt thức dậy, sau một đêm ngủ không một chút yên giấc của mình, vì suốt đêm trong đầu cô, cứ luôn bị ám ảnh bởi gã đàn ông Ngũ Lân.
Tuyết Mộc Huệ đau đầu, mà ôm mặt, cuộn tròn người lại, từ ngoài cửa, phát ra tiếng gõ.
"Cốc, cốc"
Tuyết Mộc Huệ vội bật dậy, chỉnh sửa quần áo ngay ngắn, rồi đi lại mở cửa.
"Quản gia Trương, ông có việc gì tìm cháu sao?"
Trương quản gia nở nụ cười ôn nhu, nhìn người con gái trước mặt, gương mặt dường như xanh sao, tiều tụy so với hôm qua rất nhiều.
"Thưa phu nhân, thiếu gia bảo tôi, gọi người xuống cùng ăn sáng với cậu ấy!!"
Tuyết Mộc Huệ gượng cười, gật đầu. Chờ cho Trương quản gia đi ra khỏi phòng. Cô mới mệt mỏi, ngồi bịch xuống giường, mà nghỉ ngợi.
"Sao hôm nay, anh ta lại có nhã hứng, ăn sáng cùng mình vậy?"
Hai hàng lông mày cô hơi chau lại, gương mặt xanh sao, cũng theo đó mà biến đổi.
"Lâm Thừa Hạo, hắn ta nhất định có mục đích gì đó!!!"
Lý do mà Tuyết Mộc Huệ đưa ra chủ ý đó là vì, trước giờ Lâm Thừa Hạo chưa từng cùng dùng bữa với cô, và cũng từ khi cô bước vào Lâm gia đến nay, Lâm Thừa Hạo cũng chưa từng ngủ chung một giường với cô!!!
Đều này, lại càng khẳng định cuộc hôn nhân giữa hai người chỉ dựa trên bản hợp đồng đó, dựa trên nổi hận trong lòng anh đối với cô, hoàn toàn không có cái gọi là tình yêu!
Vì hiện giờ, Tuyết Mộc Huệ cô không xứng đáng nhận được yêu thương nữa, cô đang phải gánh lấy hình phạt dành cho bản thân.
Tuyết Mộc Huệ nghĩ ngợi vài phút, mới bước xuống phòng khách, nhìn thấy Lâm Thừa Hạo vẫn ung dung thưởng thức đồ ăn trên bàn, trên mật anh cũng không có một chút biểu cảm nào.
Tuyết Mộc Huệ vừa kéo ghế ngồi xuống, Lâm Thừa Hạo liền đảo mắt nhìn cô, lạnh lùng mà nói.
"Diễn Thanh, ngày mai sẽ đến đây sống!"
Lâm Thừa Hạo cứ như vậy không đầu, không đuôi mà nói. Câu nói vừa ra khỏi miệng anh, Tuyết Mộc Huệ lập tức thẫn thờ người, muỗng cháo đang dần đưa lên miệng, cũng vì nó mà dừng lại đột ngột.
Tuyết Mộc Huệ tròn xoe đôi mắt, lông mày xinh đẹp của cô khẽ chau lại nhìn anh.
"Diễn Thanh là ai?"
Lâm Thừa Hạo ăn sạch bát cháo, lấy giấy trên bàn lau sạch miệng, anh thản nhiên nói.
"Cô ấy là thanh mai trúc mã của tôi!"
Tuyết Mộc Huệ sửng sốt, buông bỏ thức ăn trên tay. Cô hừ lạnh một tiếng.
Thanh mai trúc mã của anh! Thì mắc gì phải vào Lâm gia sống? Đây là một lý do hết sức là vô lý! Thà rằng, anh nói thẳng ra, Diễn Thanh gì đó, là tình nhân mới của anh đi, như vậy tôi còn thấy hợp lý hơn nhiều so với, cái mà trúc mã như anh nói.
Tuyết Mộc Huệ luôn miệng lẩm bẩm trong bụng, có chút khó hiểu, nên cô lơ lơ nói.
"Nhưng.....nhưng, tại sao cô ấy lại vào Lâm gia sống chứ! Trước đây, cô ấy không có nhà sao?"
Môi Lâm Thừa Hạo khẽ cong lên, anh hừ một tiếng, miệng nở nụ cười lạnh lùng.
"Tuyết Mộc Huệ, cô nói hơi nhiều rồi đó! Đây là nhà của tôi, tôi muốn cho ai sống ở đây đều được! Cô biết như vậy là đủ rồi, tôi không có thời gian mà giải thích nhiều với cô!"
Nói rồi Lâm Thừa Hạo cầm áo vest vắt sau ghế, mà khoác lên người, bước đi một cách dứt khoác vô cùng!
Tuyết Mộc Huệ ngồi trên bàn ăn, nhìn theo bóng lưng của Lâm Thừa Hạo, mà không khỏi lấy thìa đâm đâm, chọt chọt theo bóng lưng anh.
Cho đến khi Lâm Thừa Hạo, đi ra khỏi cửa, cô mới tức giận, để mạnh chiếc thìa xuống bàn, mà xì lên một tiếng.
"Tuyết Mộc Huệ, mày phải nhịn!"
Nói rồi Tuyết Mộc Huệ bĩnh tĩnh, ăn hối hả bát cháo. Đang ngon miệng thì ngoài cổng phát ra tiếng "Ting, ting"
Quản gia trương bước ra mở cổng, lời chào hỏi của vọng vào phòng khách, nhanh chóng khiến Tuyết Mộc Huệ nghe thấy được.
"Chào cậu Phong, cậu muốn gặp thiếu gia, e là không được, thiếu gia vừa mới ra khỏi nhà chưa đầy ba phút!"
Môi Ngô Nhật Phong cong lên, tuy vẫn còn giận Lâm Thừa Hạo nhưng anh biết không nên giận cá chém thớt.
"Cháu không đến tìm cậu ta!"
Dứt lời Ngô Nhật Phong đi thẳng vào phòng khách, bắt gặp Tuyết Mộc Huệ đang ăn sáng, trong thấy cô có vẻ đã khá hơn, miệng bỗng nhiên tự nở nụ cười.
Anh giơ giơ hộp bánh trên tay mình vừa đi về phía cô.
"Mộc Huệ, tôi đến thăm cô, xem tôi mang gì đến cho cô này!"
Trong thấy Ngô Nhật Phong, một người luôn hòa đồng, vui vẻ, đặc biệt lại rất biết quan tâm đến người khác. Đang lúc buồn bực, có anh trò chuyện, có lẽ sẽ khá hơn phần nào.
"Nhật Phong, anh đến thăm tôi sao, tôi còn tưởng sao chuyện đó, anh sẽ không dám làm bạn với tôi nữa!"
Tuyết Mộc Huệ nữa giả nữa thật nói, gương mặt cố gắng không chất chứa nỗi buồn, ngồi nói chuyện với Ngô Nhật Phong, tốt nhất là cô hãy thật thoải mái!!
"Tôi có mang đến một món tẩm bổ cho cô, Mộc Huệ nhìn cô rất tiều tụy, có phải lại mất ngủ rồi không!"
Gương mặt không chút sức sống của Tuyết Mộc Huệ nhanh chóng bị anh phát hiện, cô lấy tay sờ sờ lên mặt, đầy vẻ bối rối. Cười trừ mà nói.
"Khi nảy, vừa thức dậy liền xuống đây ngay, chưa tô một chút son nào, nên nhìn như xác chết trôi!! Để Nhật Phong anh, chê cười rồi!"
Ngô Nhật Phong chỉ cười cười, liền nhanh chân xuống bếp, lấy bát.
"Mộc Huệ, cô nhất định phải ăn hết món gà hầm này!! Đây là tất cả tâm quyết của tôi đó!!"
Ngô Nhật Phong vừa nói vừa đưa bát gà hầm về phía Tuyết Mộc Huệ.
Cô tròn xoe mắt nhìn bát gà trên bàn, vừa nảy mới ăn xong bát cháo, bây giờ Ngô Nhật Phong lại còn bắt cô ăn sạch đống gà hầm này, hôm nay Tuyết Mộc Huệ thật có lộc ăn!
Nhưng lại đặc biệt hơn, bát gà này là do chính tay Ngô Nhật Phong hầm, còn mang đến tận đây, còn phải tận mắt thấy cô uống hết.
Tuyết Mộc Huệ ngước nhìn gương mặt chờ đợi của Ngô Nhật Phong mà không nỡ lòng từ chối, đây là tất cả tâm quyết của anh, cái bụng nhỏ này, cố gắng thêm vậy!