Cho đến hôm nay, cũng như mọi ngày, Lâm Thừa Hạo luôn lủi thủi ở một mình trong phòng, chai rượu trên đang được anh đưa vào miệng, dốc sức mà uống thật nhiều. Cùng lúc đó, chiếc điện thoại trong túi reo lên.
Lâm Thừa Hạo có chút khẩn trương lấy điện thoại ra, vì anh mong người gọi đến là Tuyết Mộc Huệ.
Nhưng, cái tên hiện lên không phải cô mà là mẹ anh, Hương Vũ.
Lâm Thừa Hạo nheo mày, lạnh lùng bắt máy, một câu chào hỏi bà ta cũng không, anh thẳng thừng đặt điện thoại xuống sàn, đưa tay nhấn nút loa ngoài.
Hương Vũ cất giọng có chút lúng túng, bà ta muốn thăm dò rằng Tuyết Mộc Huệ đã thật sự rời khỏi Lâm gia hay chưa! Vì trong một tháng nay, bà ta hoàn toàn không tìm thấy cách liên lạc với cô, có thể cô đã đổi số điện thoại:
"Thừa...Hạo...con vẫn khỏe chứ?"
Một câu hỏi ấp úng phát ra từ miệng Hương Vũ, khiến Lâm Thừa Hạo khẽ cong môi cười, anh cau mày uống cạn sạch chai rượu, vì ngày nào cũng say sỉn, tửu lượng hiện giờ của anh đã đạt đến cao nhân. Loại rượu hiện tại anh đang uống, không đủ để làm anh say:
"Có chuyện gì! Nói thẳng đi"
Một câu nói đáp lại từ Lâm Thừa Hạo lạnh lùng đến đáng sợ, anh chán ghét Hương Vũ đến nỗi một chữ "mẹ" cũng không muốn gọi.
Bà ta hai bàn tay cuộn tròn nắm chặt, Hương Vũ không ngờ đứa con bà ta nuôi nấng, bây giờ một tiếng "mẹ" cũng khiến anh không muốn mở miệng gọi.
Hương Vũ cố gắng lấy lại bình tĩnh, dù sao Lâm Thừa Hạo cũng đã vô tình với bà ta như vậy, bà ta cũng không còn lý do gì để lo sợ anh sẽ hận bà thấu tâm gan nữa:
"Cô ta, đã ly dị rồi chứ?"
Hương Vũ trực tiếp hỏi thẳng không một chút do dự, nét mặt vô cùng bình thản. Chắc hẳn, bà ta đã đoán trước được phản ứng của Lâm Thừa Hạo.
Ngay khi câu nói được phát ra, chai rượu trên tay Lâm Thừa Hạo bất giác mà rơi xuống, tiếng thủy tinh vỡ đến mức chói tay. Hai mắt anh trừng to, vội cầm lấy điện thoại, khẩn trương đứng dậy mà dặn hỏi:
"Bà uy hiếp cô ấy!"
Lâm Thừa Hạo trực tiếp chất vấn, trước câu nói của Hương Vũ vừa nãy. Anh thừa thông minh để hiểu, Tuyết Mộc Huệ bỏ đi lần này là do Hương Vũ gây ra.
Nếu không, bà ta nhất định không thể biết rằng Tuyết Mộc Huệ đã ly dị với anh. Vì chuyện anh và cô ly dị, ngoài Ngô Nhật Phong ra, không một ai biết chuyện này. Nhưng Hương Vũ lại biết.
Môi anh lập tức cong lên, bàn tay nắm chặt mà đấm mạnh vào tường:
"Ruốt cục, bà đã dùng thủ đoạn gì khiến cô ấy ly hôn với tôi?"
Trước câu hỏi của Lâm Thừa Hạo, Hương Vũ không ngần ngại mà liền cúp máy, chặn luôn cả số của anh. Vì câu trả lời mà ta muốn đã nhận được, vì thế không còn chuyện gì khiến bà ta bận lòng nữa.
Vai người mẹ tốt Hương Vũ cũng đã diễn xong rồi, đã đến lúc thứ gì vốn là của bà ta, bà ta cũng nên dành lấy lại. Không thứ gì khác đó là tài sản của Lâm gia, do Lâm Thừa Hạo đứa con của chồng bà ta nắm giữ.
Lâm Thừa Hạo đích thị là con của chồng bà ta và người vợ trước của ông ấy, mẹ ruột Lâm Thừa Hạo tên Đoàn Thừa Linh, bà ấy mất trong một trận hỏa hoạn vào sinh nhật năm 6 tuổi của Lâm Thừa Hạo.
Nghe ba anh kể lại, thì lúc đó ba anh chỉ kịp thời cứu một mình anh, vì lửa cháy quá lớn, đến lúc ông ấy một lần nữa vào trong cứu mẹ anh, thì Đoàn Thừa Linh đã chết.
Ba anh vì muốn gày dựng lại sự nghiệp, nên đã cưới một thiên kim giàu có, đó là người mẹ kế thâm độc Hương Vũ.
Vốn dĩ, Lâm Thừa Hạo không ghét gì Hương Vũ, ngược lại anh luôn đối xử với bà như người mẹ của mình, vì anh luôn nghĩ Hương Vũ tuy không sinh anh ra, nhưng lại có công nuôi dưỡng anh. Vì thế, anh luôn biết ơn bà ta.
Sau khi Hương Vũ cúp máy, Lâm Thừa Hạo tức giận đến nỗi đập nát điện thoại, ánh mắt tràn đầy lửa giận. Anh tự hứa với lòng, nhất định không để Hương Vũ đạt được mong muốn của mình.
Anh sẽ chính tay hủy hoại nó, giống như bà ta đã từng làm với anh. Bà ta đã chính tay phá hủy hạnh phúc của anh, vì vậy bà ta không có tư cách được sống hạnh phúc.
Lâm Thừa Hạo hai mắt đỏ ngầu, anh nắm chặt tay đến gân máu nổi dồn lên. Nghiến răng, câm phẫn mà nói:
"Tôi sẽ chính tay hủy hoại cuộc sống của bà!"