Cắt đứt dòng suy nghĩ của Tuyết Ngọc Dung, người đàn ông liền cất tiếng.
" Cô gái đó? Rất trong sáng…dáng vóc cũng thật…"
Ánh mắt của người đàn ông đó thật dâm đãng, đã bắt đầu không khống chế được nữa, vô cùng háo hức.
"Cô muốn tôi chăm sóc cô ta như thế nào?"
Tuyết Ngọc Dung híp hai mắt lại, nở một nụ cười độc ác.
"Lên giường với cô ta,sau đó chụp hình lại lưu làm kỷ niệm!"
"Được!"
"Chờ đã…làm gì mà gấp vậy? Đem cái này bỏ vào trong ly nước, cô ta tự nhiên sẽ theo anh!"
Người đàn ông nhận lấy gói thuốc mê, tặng trên khuôn mặt của cô một nụ hôn.
"Bảo bối, anh thích sự hư đốn này của em rồi đấy!"
Nhìn thấy ly nước cam đã uống hết một nữa, mà Thẩm Thất Nhiên vẫn chưa quay lại, Tuyết Mộc Huệ lúc này có chút lo lắng, càng sợ hãi chính là, có một đôi tay đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô, dọa cô hết hồn hết vía
"Buông, buông ra, anhlàm cái gì…"
"Anh sợ em một mình cô đơn, nên đến đây chơi với em!"
Người đàn ông nới lỏng tay, không tốt lành gì ngồi chen vào bên cạnh Tuyết Mộc Huệ. Muốn quàng lấy vai của cô, liền bị cô đẩy ra, vô tư nhún vai.
"Ra ngoài chơi, đừng có quá ràng buộc bản thân vậy chứ! Cùng anh uống một ly nào!"
"Tôi đang đợi bạn, phiền anh tránh đi chổ khác!"
"Đừng có gạt anh, anh đã để ý em từ nãy đến giờ rồi!"
Tên đó ác ý thổi hơi vào vành tai của cô.
"Em đang mắc cỡ sao? Có muốn…đổi địa điểm hay không?"
"Anh muốn làm gì, tránh ra!" Tuyết Mộc Huệ tức giận
"Nếu như anh còn như vậy, tôi sẽ gọi người đến đấy!"
Người đàn ông liền buông tay ra, bày ra bộ dạng chịu thua.
"Được được được!Anh không ép em, anh không ép em! Anh muốn cùng em uống một ly, em uống nước ép của em vẫn không được sao? Uống xong anh sẽ đi ngay!"
Tuyết Mộc Huệ nóng lòng muốn thoát khỏi người đàn ông đó, không chú ý trong mắt của anh ta lóa lên một tia tính toán, cầm lấy ly nước ép uống một hơi.
"Giờ anh có thể đi được chưa!"
"Anh đi, anh đi…."
Người đàn ông nhảy lên trên sàn nhảy rồi quay một vòng, nhìn về phía Tuyết Ngọc Dung làm cử chỉ báo hiệu, nghĩ rằng thuốc mê đã phát huy tác dụng rồi, lại trở về quầy bar.
Ngay lúc đó đầu của Tuyết Mộc Huệ choáng váng say sẩm, đầu óc trống rỗng, vốn không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mấp máymôi những tiếng nho nhỏ
"Buông tôi ra…buông ra…."
"Ngoan! Để anh trai làm cho em thoải mái nào!"
Người đàn ông kích động đến nổi máu trong người cháy bùng bùng, trong đầu hiện lên đầy những hình ảnh quyến rũ. Nhưng chỉ mới đi được hai bước, liền bị một người kéo lại.
"Buông cô ấy ra!"
Giọng nói lạnh lẻo của người đàn ông vang lên.
Tuyết Mộc Huệ không còn sức nhìn rõ người đàn ông trước mặt, chỉ mơ màng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, dùng hết sức lực cuối cùng của mình nắm lấy áo của người đó.
"Cứu, cứu tôi…"
Người đàn ông đó bị đấm một cái vào mặt, cú đấm đủ mạnh làm rách môi hắn. Hắn tức giận quay lại, quát.
"Mày là ai? Đừng lo chuyện bao đồng! Nếu không, thì không còn biết đường về nhà đấy!" Hắn kiêu ngạo nói.
Người đàn ông kia một tay ôm lấy Tuyết Mộc Huệ, một tay cầm lấy chai bia trên bàn, đạp nát phân nửa. Dùng ánh mắt đoe dọa và chai bia chỉ thẳng vào hắn ta. Khẽ nhếch môi cười.
"Mày muốn thử, không biết đường về là thế nào không?"
"Mày!!"
Cùng lúc tên đàn ông đó định liều mạng dạy anh một bài học, thì Tuyết Ngọc Dung liền chạy lại, nắm lấy cánh tay hắn.
"Được rồi, bỏ đi! Đừng để anh ta dắt mũi"
"Xem như hôm nay, mày mai mắn!"
Tên đàn ông đó thật ra đã sợ đến muốn tè ra quần, nhưng vì dáng người cao to hơn anh, chẳng lẽ, lại dễ dàng khuất phục trước anh, hắn không cam tâm, nên đã có ý định liều mạng, sống chết với anh.
Vẫn mai là có Tuyết Ngọc Dung cản hắn, nếu không, hắn không còn cách nào vừa rút lui mà vừa giữ được sĩ diện như thế này!.