• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diễn Thanh ngồi đối diện, cũng trông thấy toàn bộ sự việc.



Thụy Sĩ sao? Đây cũng là một nơi thích hợp để cô và Lâm Thừa Hạo bồi dưỡng tình cảm, không chừng sau chuyến đi này.



Lâm Thừa Hạo sẽ chính thức ly hôn với Tuyết Mộc Huệ, Diễn Thanh sẽ danh chính ngôn thuận gã vào Lâm gia.



Vừa chớm nghĩ Diễn Thanh đã hành động ngay lập tức.



“Thừa Hạo, em cũng muốn đi!”



Diễn Thanh vừa nói vừa tiến đến chỗ Lâm Thừa Hạo, nũng nịu kéo tay anh.



Nhưng xem ra, đây không phải thời điểm để Diễn Thanh thể hiện sở trường làm nũng của mình.



Câu nói này của Diễn Thanh càng khiến Lâm Thừa Hạo giận càng thêm giận, ngay lập tức anh không cần suy nghĩ, liền hành động theo cảm xúc, giận cá chém thớt.



“Diễn Thanh, em đã đủ phiền phức chưa! Anh đi là để bàn công việc, không phải đi chơi!”



Lâm Thừa Hạo quát mắng Diễn Thanh xong, liền một mạch đi lên phòng, đóng cửa cái gầm.



Tuyết Mộc Huệ vốn dĩ định bụng sẽ an ủi Diễn Thanh, nhưng suy đi nghĩ lại, chính là cái tính lo chuyện bao đồng này của cô! Mà trước họa vào thân! Vì vậy, im lặng là vàng, tốt nhất chuyện của họ để họ tự giải quyết.



Tuyết Mộc Huệ nghĩ rồi, liền nhấc mông đứng dậy, nhẹ dàng đi lên phòng



Bỏ lại một mình Diễn Thanh, khóc không thành tiếng, cô đơn dưới phòng khách. Nhưng khóc thì khóc vậy thôi, chứ có một nữ phụ nào mà chịu thua dễ dàng như vậy. Diễn Thanh cũng không nằm ngoài quy luật đó.



Lâm Thừa Hạo càng cấm cản Diễn Thanh, cô ta sẽ tìm đủ mọi cách chống đối anh, nhưng phải chống đối một cách khôn ngoan! Chính là, vừa đấm vừa xoa!



Nghĩ rồi, Diễn Thanh lấy tay, lau sạch nước mắt, môi khẽ cong lên. Cô đưa mắt nhìn lên phòng Lâm Thừa Hạo, tỏ thái độ đầy đắc ý.



"Không ai có thể ngăn cản kế hoạch của tôi, kể cả anh, Lâm Thừa Hạo!"



Một lúc, Diễn Thanh lấy cái điện thoại từ trong túi ra, bấm gọi, vừa nói vừa khóc in ỗi.



“Bác Hương, con buồn quá!....”



Hương Vũ chính là mẹ của Lâm Thừa Hạo, Diễn Thanh biết rõ Hương Vũ rất yêu thương cô, vốn dĩ còn có ý định giúp cô lấy được tình cảm từ Lâm Thừa Hạo.



Hương Vũ nghe thấy Diễn Thanh khóc, bà liền giật nảy người, vừa vỗ Diễn Thanh vừa hỏi chuyện.



“ Diễn Thanh, sao con lại khóc, Hạo nó lại làm gì con phải không? Nói bác nghe, bác nhất định dạy bảo lại thằng con này!”



Diễn Thanh cố ý khóc lớn hơn, miệng thì nói không có, nhưng đang cố tình để lộ sự việc



“Bác Hương, bác đừng mắng anh Hạo, cháu....cháu chỉ là xin được cùng anh ấy đến Thụy Sĩ, thế mà....anh...anh ấy lại....”



Diễn Thanh vừa khóc vừa kể lể mọi chuyện với Hương Vũ, bà nghe xong, thì an ủi Diễn Thanh, bảo cô cứ thu dọn hành lý, mọi chuyện còn lại cứ để bà ấy lo.



Nói mọi chuyện với Hương Vũ xong, Diễn Thanh liền yên tâm cúp máy, đôi mắt đang ứa đầy nước mắt của cô, bỗng trừng to nhìn rất hưng tợn, Diễn Thanh đưa tay lau sạch nước mắt.



Xem ra, màn diễn thiếu nữ ngoan hiền này của Diễn Thanh rất thành công, còn hơn cả cô mong đợi!



Vốn dĩ, Hương Vũ vẫn chưa biết Lâm Thừa Hạo đã kết hôn, vì từ trước đến giờ, Hương Vũ luôn ở nước ngoài, chưa một lần bay về Trung Quốc thăm con.



Vì thế, chuyện Tuyết Mộc Huệ gã vào Lâm gia, bà hoàn toàn chưa biết, Diễn Thanh thì cũng không có ý định sẽ báo sớm như vậy cho bà biết!



Làm việc, thì phải chờ đợi thời cơ chính mùi!



Môi Diễn Thanh nhẹ cong lên, trong đầu luôn ẩn chưa dòng suy nghỉ.



Thừa Hạo tôi không tin, Diễn Thanh này không thu phục được anh! Còn không nói đến, một trợ thủ đắc lực như mẹ anh! Anh và cô ta, chuẩn bị ly hôn đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK