• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hương Vũ vừa dứt lời, không khí im lặng bao trùm cả căn phòng. Tuyết Mộc Huệ đưa đôi mắt ngấn đầy nước nhìn người đàn bà trước mặt.



Trên đời này! Còn có một người mẹ nhẫn tâm đến vậy sao? Vì lợi ích của bản thân, không màng đến sống chết của bất cứ ai, kể cả con trai của mình.



Cả nghĩ Tuyết Mộc Huệ cũng không dám tin, Hương Vũ lại là một người lòng dạ thâm độc như vậy!



"Đủ rồi!"



Một tiếng nói lạnh lùng đến đáng sợ nhưng có chút yếu ớt phát ra từ phía giường bệnh. Tuyết Mộc Huệ và Hương Vũ theo phản xạ bất giác liền quay đầu lại.



Bắt gặp cảnh tượng trước mắt, Tuyết Mộc Huệ không kìm được xúc động mà nước mắt lăn dài, cô vui mừng đến nỗi quên cả thân người đang đau nhức, nhào tới tựa vào lòng ngực rắn chắc của anh.



"Thừa Hạo, anh tỉnh rồi! Em cứ tưởng, sẽ không bao giờ gặp anh được nữa!"



Lâm Thừa Hạo hốc mắt cay cay, nhìn người con gái nằm trong lòng mình, anh đưa tay gỡ lấy máy trợ thở ra khỏi người, hơi thở anh đều đều, đưa tay vuốt lấy mái tóc cô, không thể kìm lòng, mà hôn lên mái tóc óng mượt đó.



"Mộc Huệ, anh xin lỗi! để em chịu uất ức rồi!"



"Không, anh không có lỗi, anh tỉnh lại là tốt rồi!"



Nhìn thấy cảnh tượng mà cả cuộc đời này Hương Vũ không muốn nhìn thấy nhất, hai tay bà ta cuộn tròn nắm chặt, ánh mắt luôn đâm chiêu nhìn Tuyết Mộc Huệ.



Bây giờ, trong thâm tâm bà ta vô cùng lo lắng, không biết mọi chuyện lúc nảy Lâm Thừa Hạo có nghe thấy hay không, nếu anh đã nghe hết tất cả rồi. Có phải tình cảm mẹ con sẽ như vậy mà đoạn tuyệt!



Căn bản, Lâm Thừa Hạo được đều trị tại một bệnh viện có tiếng tăm, các bác sĩ kinh nghiệm cao, vì thế tình trạng của anh, đã dần dần hồi phục rất tốt.



Đồng thời, Lâm Thừa Hạo đã tỉnh lại vào 20 phút trước, lúc mà chỉ có Tuyết Mộc Huệ ngồi bên giường bệnh, nắm tay anh mà khóc in ỗi.



Đồng thời, trong khoảng thời gian anh hôn mê, luôn có một luồn hình ảnh vô cùng rõ rệt xuất hiện trong đầu, anh nhìn thấy chính mình đang nằm trên giường cùng một cô gái, lúc đó tâm trí anh luôn hiện rõ hình ảnh cô gái, không ai khác chính là Tuyết Mộc Huệ.



Bây giờ, anh còn chính tai nghe mẹ anh nói, đã cho anh uống thuốc, muốn anh vĩnh viễn quên đi cô.



Nghĩ đến đây, môi Lâm Thừa Hạo khẽ cong, đưa mắt nhìn về người mẹ mà bấy lâu nay anh vẫn luôn yêu quý, kính trọng, nhưng ai nào ngờ người mẹ này của anh, lại là một người còn ác độc hơn ai hết!



Lâm Thừa Hạo bắt gặp ánh mắt của mẹ mình, anh khẽ thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu Tuyết Mộc Huệ, vô cùng ôn nhu mà nói:



"Mộc Huệ, em đi ra ngoài trước! Anh có chuyện, muốn nói riêng với mẹ!"



Tuyết Mộc Huệ không cam lòng mà rời khỏi vòng tay của anh, cô bất đắc dĩ mà gật đầu đồng ý, tự bản thân đẩy chiếc xe lăn ra bên ngoài...



Hiện giờ, chỉ còn Hương Vũ và Lâm Thừa Hạo bên trong, không khí nghẹt thở đến khó tả, giống như có một thứ gì đó tạo nên khoảng cách giữ hai con người này.



Hương Vũ rưng rưng nước mắt, chạy đến định bụng sẽ ôm Lâm Thừa Hạo vào lòng, để thõa đi cái nỗi nhung nhớ con bấy lâu nay!



Nhưng, đổi lại là ánh mắt câm phẫn tột độ của anh, chưa bao giờ Hương Vũ nhìn thấy con trai có thái độ đó với mình, anh còn đưa tay về phía trước, tỏ rõ ý, không muốn bà đến gần anh, càng không muốn bà chạm vào anh.



"Con đã nhớ hết tất cả mọi chuyện rồi!"



Lâm Thừa Hạo lạnh lùng mà nói, thạm chí anh còn không nhìn mặt Hương Vũ.



Câu nói vừa thốt ra, như có một tia điện giật mạnh người Hương Vũ, bà ta vội chột dạ tiến đến chỗ anh, không ngừng tìm lời cứu giãn:



Lâm Thừa Hạo lạnh lùng mà nói, thạm chí anh còn không nhìn mặt Hương Vũ.



"Thừa Hạo, con nghe mẹ nói! Mẹ làm mọi chuyện đều là vì con, con đàn bà đó đều là nhắm đến tài sản của chúng ta, con đừng để bị ả mê hoặc!"



Hương Vũ không ngừng khóc lóc nói, vừa nắm lấy tay anh.



"Vì con?"



Lâm Thừa Hạo cong môi cười chế giễu, anh hất tay Hương Vũ ra khỏi mình, vô cùng dứt khoác nói:



"Mẹ đừng tiếp tục nói dối nữa! Cuộc đối thoại khi nảy, con đã chính tai nghe thấy! Mẹ vì tài sản, mà hãm hại cả bà nội, từ khi nào mẹ lại biến thành người như thế này!"



Nghe câu nói của anh, tim Hương Vũ như bị giằn xé không ngừng, bà ôm lòng bà ngồi bệch xuống sàn khóc không thành tiếng. Lúc trước, làm tất cả mọi chuyện bà sẽ không nghĩ có ngày hôm nay!



"Mẹ đừng tiếp tục nói dối nữa! Cuộc đối thoại khi nảy, con đã chính tai nghe thấy! Mẹ vì tài sản, mà hãm hại cả bà nội, từ khi nào mẹ lại biến thành người như thế này!"



Lâm Thừa Hạo đã chính tai nghe thấy, Hương Vũ chỉ có thể cứng miệng, không còn lời nào để giải thích.



Nhưng, đối với Lâm Thừa Hạo đây chính là một chuyện vô cùng đả kích đối với anh, vừa mới tỉnh anh đã phải đối mặt với sự thật tàn khốc này, hơi thở anh dần dần trở nên nhanh hơn, hai tay anh nắm chặt, có thể thấy lúc này anh tức giận vô cùng, gân tay đều nổi dồn lên, hai hốc mắt đỏ ngầu khó kiểm soát.



"Mẹ đi đi! Con không muốn nhìn thấy mẹ nữa!"



Hương Vũ đau lòng, tiếng gọi anh đến chua xót.



"Thừa Hạo....con...."



Bà không ngờ, tình cảm của hai người không thể cứu giãn được nữa, bấy lâu nay luôn lừa dối anh.



Đây là kết cục Hương Vũ đáng phải nhận lấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK