Mục lục
Truyện Chiến thần vĩ đại nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10




Lúc này Tô Uyên không có dáng vẻ hoạt bát như trước kia, mà thay vào đó là sự cường thể không nói nên lời. Dung nhan xinh đẹp phối hợp với vẻ mặt lạnh lùng, khí thế không gì sánh kịp khiến người ta không thể bỏ qua.



“Mẹ, con đĩ này, mày nói chuyện với anh Hổ kiểu gì thế hả?” Triệu Sĩ muốn thể hiện trước mặt Kiếm Hổ nên lên tiếng trước.



Tô Uyên nhíu mày, nhìn chằm chằm Triệu Sĩ, gằn từng chữ: “Tên cậu là gì?”



“Con đĩ thối, mày không phục hả? Có tin các anh lôi mày lên núi không?” Triệu Sĩ híp mắt thèm thuồng nói.



Nhưng bên cạnh hắn ta, Kiếm Hổ đã sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai chân run lên.



“Anh Hổ, con nhóc này xinh đấy chứ.”



Triệu Sĩ thò lại đây cười hì hì nói. Môi Kiếm Hổ run rẩy, giơ tay tát lên mặt Triệu Sĩ, chửi ầm lên: “Vợ mày mới là đĩ!”



“Anh Hổ, anh làm gì.” Triệu Sĩ uất ức nói.



Kiểm Hổ không rảnh quan tâm tới hắn ta mà run rẩy bước đến trước mặt Tô Uyên, cười ngượng ngùng nói: “Cô… Cô Uyên, sao cô lại ở đây…?”



Dưới ánh đèn, sắc mặt Tô Uyên rất khó coi, khiến Kiếm Hổ càng hoảng sợ.



“Kiếm Hổ, dạo này anh uy phong quá nhỉ.” Tô Uyên lạnh mặt.



Kiếm Hổ thoáng rùng mình, vội nói: “Trước mặt cô Uyên, tôi chẳng là cái định gì… À không, thậm chí còn không bằng cả cái định!”



“Thế à?” Tô Uyên lạnh lùng liếc nhìn anh ta, bỗng giơ tay tát lên mặt Kiếm Hổ: “Ngay cả bạn của tôi mà cũng dám đánh, sao? Anh không để mắt tại nhà họ Tô nữa đúng không?”



Kiếm Hổ lập tức quỳ xuống, liên tục van xin: “Cô Uyên, tôi… Tôi không biết cậu ấy là bạn của cô, không thì cho tôi thêm mười cái lá gan nữa tôi cũng không dám!”



Thấy Kiếm Hổ hèn mọn như thế nào, Triệu Sĩ không khỏi hoảng hốt. Nhà họ Tô? Ở Đạm Thành, chỉ có một nhà họ Tô có thể khiến Kiếm Hổ hoảng sợ đến mức này.



“Đều tại thằng này!” Kiếm Hổ kinh hãi nói: “Cô Uyên, cô yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không tha cho nó đâu.”



Triệu Sĩ cũng không ngốc, lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Uyên, liên tục tát lên mặt mình, nói: “Cô Uyên, là tôi có mặt không tròng, không nhìn được núi thái sơn, cô tạm tha cho tôi đi…”



Tô Uyên không để ý tới Triệu Sĩ, chỉ thản nhiên nhìn Kiếm Hổ: “Tôi không muốn thấy hắn ta nữa.”



Nghe vậy, sắc mặt Triệu Sĩ xám ngoét, toàn thân xụi lơ trên mặt đất.



“Cô Uyên yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.” Kiếm Hổ gật đầu lia lịa, sau đó phất tay nói: “Kéo thằng khốn này lên xe cho tôi!”



“Vâng!” Đám đàn em của hắn lập tức ùa lên, kéo Triệu Sĩ lên xe. Kiếm Hổ vẫn kinh hãi quỳ trước mặt Tô Uyên.



“Anh có thể bò lên đến mức này cũng không dễ dàng.” Tô Uyên thản nhiên nói: “Sau này cẩn thận một chút.”



“Vâng vâng, nhất định nhất định.” Kiếm Hổ như được đại xá, ra sức gật đầu.



Tần Trạm đã kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm. Đây là lần đầu tiên anh thấy thái độ cường thế của Tô Uyên như thế này.



“Rốt cuộc nhà họ Tô có bối cảnh như thế nào vậy.” Tần Trạm không khỏi thầm nghĩ.



“Chúng ta đi thôi.” Lúc này, Tô Uyên quay sang nhìn Tần Trạm, lại trở về dáng vẻ hoạt bát thường ngày, đôi mắt to trong veo khiến người ta say mê.



“À… Ừ.” Tần Trạm vội đồng ý. Hai người đi siêu thị mua ít đồ ăn, sau đó cưỡi xe đẹp lên núi.



“Lần này cảm ơn cô.” Lúc sắp lên đỉnh núi, Tần Trạm bỗng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK