Mục lục
Truyện Chiến thần vĩ đại nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51




Lâm Khinh Thiền hoàn toàn không ngờ đến Tô Uyên sẽ đột nhiên ra tay, cho nên có chút ngơ ngác với cái tát này.



Mà Tần Trạm bên cạnh lại hơi hé môi, trong lòng hưng phấn không nói nên lời.



Người đàn ông của tôi? Năm chữ này thật sự khiến người ta hưng phấn!



“Chồng ơi, cô ta đánh em, anh còn ngây ra đó làm gì!” Lâm Khinh Thiền không dám đắc tội với Tô Uyên, bèn kéo cánh tay Dương Nghị dùng sức lắc.



Dương Nghị lại lạnh mặt, một câu cũng không dám nói.



“Chồng ơi, bây giờ chúng ta cũng có hậu thuẫn rồi, còn…”



“Câm miệng!” Dương Nghị lập tức kinh ngạc thất sắc, vội vàng xoay người quát lớn một tiếng.



Địch Thân Kình từng nói, bất kể tình huống gì cũng không thể nói ra bọn họ, đồ ngốc Lâm Khinh Thiền này lại lỡ miệng như vậy, e rằng sẽ phiền phức!



Huống hồ, Địch Thân Kình cẩn thận dặn dò, bất kể dưới tình huống gì, cũng không thể bất kính với Tô Uyên!



“Cô Tô, thật ngại quá.” Dương Nghị khẽ khom người với Tô Uyên, gương mặt đầy vẻ xin lỗi.



Tô Uyên nhàn nhạt nói: “Dạy dỗ vợ anh cho đàng hoàng, nếu anh không dạy được, tự nhiên sẽ có người khác đến giúp anh.”



“Vâng, vâng…” Dương Nghị nuốt nước bọt, không ngừng gật đầu.



Sau đó, anh ta kéo tay Lâm Khinh Thiền rời đi.



“Cái đó…vừa rồi em nói…”



“Là giả.” Tần Trạm chưa nói xong, Tô Uyên trực tiếp ngắt lời anh.



Tần Trạm thè lưỡi, không hỏi tiếp nữa.



Buổi đàm phán hợp tác này, nói trắng ra chỉ là hình thức do tên ngốc Kiếm Hổ kia làm ra thôi.



Hắn ta muốn nếm thử cảm giác đứng trên mọi người, cố ý tổ chức buổi tụ tập này.



Chớp mắt, Kiếm Hổ đã nói hơn nửa tiếng, hơn nữa còn là mấy câu nhảm nhí.



Mọi người không thể nghe nổi nữa, thậm chí có người bắt đầu ngáp.



Nhưng bất đắc dĩ cần dùng đến Kiếm Hổ, cho nên cũng không dám phát tác, chỉ đành lấy lại tinh thần.



“Tôi cho các người biết, tôi bảo mọi người kiếm tiền, ai cũng sẽ kiếm được, nếu không…”



“Được rồi, nếu không có chuyện gì khác, thì mau giải tán đi.” Tần Trạm cau mày, ngắt lời Kiếm Hổ.



Kiếm Hổ vội vàng xoay người lại, xấu hổ cười nói: “Cậu Tần nói phải, vậy…vậy giải tán thôi!”



Mọi người thở phào, ánh mắt nhìn về phía Tần Trạm không khỏi mang theo chút cảm kích.



“Doanh nhân giàu có mà anh nói đâu?” Tần Trạm nhìn thẳng vào Kiếm Hổ nói.



Kiếm Hổ trả lời: “Họ ở trên lầu, giờ tôi đưa cậu qua đó.”



“Ừm.” Tần Trạm gật đầu, nhấc mông đi lên lầu.



Đi được hai bước, Tần Trạm lại xoay người nói với Kiếm Hổ: “Ai bảo anh đưa đạn dược cho nhà họ Dương?”



Kiếm Hổ gãi đầu nói: “Tôi không đưa cho họ, tôi cũng không biết họ lấy ở đâu ra…”



“Anh không đưa?” Tần Trạm khẽ cau mày, đột nhiên nhớ lại câu mà vừa nãy Lâm Khinh Thiền còn chưa nói hết.



“Anh gửi một bản danh sách các đối tác cho tôi.” Tần Trạm nói với Kiếm Hổ.



Kiếm Hổ vội vàng gật đầu nói: “Được, tôi lập tức chỉnh sửa lại.”



Đi cùng Kiếm Hổ đến một căn phòng bao, đẩy cửa ra, Tần Trạm nhìn thấy có hai nam hai nữ đang ngồi trên sô pha trò chuyện.



Hai người phụ nữ kia trang điểm xinh đẹp quyến rũ, khí chất bất phàm.



Còn về hai người đàn ông kia… một người đồ tây giày da, một người ăn mặc gọn gàng.



“Hửm? Cao thủ võ thuật?” Tần Trạm híp mắt, phát hiện người ăn mặc gọn gàng kia mơ hồ có chút dao động nội lực, mà hai người phụ nữ…cũng cho người ta cảm giác áp bức không nói nên lời.



Tần Trạm đối với cao thủ võ thuật như họ không mấy hiểu biết, cũng chưa từng tiếp xúc, cho nên nhất thời có chút kinh ngạc.



“Anh Vương, vị này là cậu Tần Tần Trạm” Kiếm Hổ bước qua khom người nói.



Sau đó, hắn ta lại giới thiệu cho Tần Trạm: “Vị này là anh Vương Vương Húc, doanh nhân giàu có nổi tiếng nước ngoài.”



Vương Húc đánh giá Tần Trạm, cau mày nói: “Trẻ như vậy?”



“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên.” Ông lão mặc đồ võ bên cạnh Vương Húc híp mắt, cẩn thận đánh giá Tần Trạm



Ánh mắt của ông ta, khiến Tần Trạm cảm thấy rất khó chịu, dường như muốn nhìn thấu mình.



Sau đó, trong ánh mắt Vương Húc xẹt qua vẻ thất vọng, khẽ lắc đầu.



“Thuốc đâu?” Tần Trạm không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, bèn cau mày hỏi.



Vương Húc không nói chuyện, mà nhìn ông lão mặc đồ võ bên cạnh.



Ông lão gõ lên mặt bàn, nói: “Cách đây không lâu, tôi nghe nói Đạm thành xuất hiện một vị cao thủ, ngay cả con cháu nhà họ Đổng cũng thua cậu.”



Ông ta chỉ vào mặt thẹo nói: “Vị cao thủ võ thuật đó, chính là gã phải không?”



Mặt thẹo không lên tiếng, trong ánh mắt Tần Trạm xẹt qua vẻ chán ghét.



“Chuyện này liên quan gì đến thuốc?” Tần Trạm hỏi.



Ông lão cười cười, nói: “Nếu tôi đoán không sai, gã chính là sản phẩm thí nghiệm thất bại bị nhà họ Đổng đuổi đi phải không?”



Mặt thẹo biến sắc, trên gương mặt đột nhiên hiện lên vẻ phẫn nộ.



“Tôi còn tưởng là cao thủ gì, không ngờ chỉ là một sản phẩm thí nghiệm thất bại ngay cả nội công cũng không có.” Ông lão kia thở dài nói.



Lòng nhẫn nại của Tân Trạm, đã hoàn toàn biến mất trong khoảnh khắc này.



Anh lạnh mặt nói: “Nếu ông còn nói mấy thứ vô dụng đó nữa, tôi sẽ không khách sáo với ông.”



“Không khách sáo với tôi?” Ông lão cười lớn: “Cậu nhóc à, Đạm thành chỉ là nơi nhỏ bé, đừng tưởng cậu vô địch ở đây, thì là vô địch thiên hạ.”



Ông ta dùng tay chỉ hai người phụ nữ sau lưng, cười nói: “Hai người bọn họ, đã đủ để giết cậu.”



Hai người phụ nữ kia nghe vậy, nhanh chóng tiến lên một bước.



Mà mặt thẹo cũng đứng ra, sự phẫn nộ trên người dường như không cần che lấp.



“Xem ra cậu rất tức giận.” Ông lão mặc đồ võ mỉm cười: “Nếu cậu muốn ra tay, cứ việc thử xem.”



“Thử con mẹ ông!” Mặt thẹo tức giận mắng một câu, “soạt” một tiếng xông về phía hai người phụ nữ kia.



Nhưng mà, thân thủ hai người phụ nữ rất nhanh nhẹn, chớp mắt đã né qua.



Mặt thẹo khẽ biến sắc, vội vàng quay đầu, siết chặt nắm đấm đánh về phía một người trong số đó.



Người phụ nữ kia cười lạnh một tiếng, nhấc phần đùi thon dài của mình lên, “bốp” một tiếng đập lên trán mặt thẹo.



Mặt thẹo bị tấn công, cơ thể lui về sau mấy bước mới ổn định được thân hình.



“Anh Vương, anh có ý gì.” Sắc mặt Kiếm Hổ có chút khó coi: “Chỗ này là Đạm thành, không đến lượt anh ngang ngược.”



Vương Húc mỉm cười, nói: “Một tên lưu manh nhỏ bé, cũng dám uy hiếp tôi? Không biết các người có từng nghe nói đến Thập Long Môn chưa?”



“Thập Long Môn? Các người là người của Thập Long Môn?” Nghe thấy cái tên này, Kiếm Hổ đột nhiên biến sắc.



Vương Húc hừ khẽ một tiếng, sau đó nói: “Vốn tưởng Tần Trạm này là thiên tài hiếm có gì đó, muốn thu nhận vào môn hạ, hôm nay nhìn thấy, chẳng qua là thằng chột trong đám mù thôi, hoàn toàn không đáng nhắc đến.”



Nói xong, anh ta vươn vai: “Khiến tôi quá thất vọng”



Sau khi ném lại câu đó, bọn họ chuẩn bị rời đi.



“Tôi cho các người đi rồi sao?” Chính vào lúc này, Tần Trạm lạnh mặt, ngăn cản đường đi của họ.



Vương Húc có chút kinh ngạc nói: “Thế nào, cậu còn muốn ra tay với chúng tôi?”



“Cậu Tân, Thập Long Môn không phải thế lực tầm thường, chúng ta nhịn thôi…” Kiếm Hổ ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.



Tần Trạm hất cấy chỉ vào mặt thẹo, lạnh lùng nói: “Người của anh đánh bạn của tôi, tôi cũng nên lấy lại chút gì đó chứ?”



Vừa dứt lời, cơ thể Tần Trạm chớp mắt biến mất, gần như trong nháy mắt đã đến trước mặt hai người phụ nữ kia.



Hai người này còn chưa kịp phản ứng, nắm đấm của Tần Trạm đã nện vào bụng họ.



“Bốp bốp” hai tiếng, hai người phụ nữ trẻ tuổi lập tức cảm thấy vùng bụng truyền đến cảm giác đau nhức, sau đó cổ họng tanh ngọt, phun ra ngụm máu tươi.



“Anh…anh lại dám đánh vỡ đan điền của chúng tôi…” Hai người phụ nữ xinh đẹp trừng lớn mắt, trong ánh mắt tràn ngập phẫn hận.



Tần Trạm phủi tay, nói: “Công bằng rồi, các người có thể đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK