Mục lục
Truyện Chiến thần vĩ đại nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 365




“Tần Trạm này ngược lại có chút thú vị.” Chúc Diêu lần đầu tiên nảy sinh hứng thú với Tần Trạm.



Mà Tần Uyên thì vội vàng đứng dậy, lạnh lùng nhìn giữa không trung.



Lực lượng lớn nhất của Tô Uyên không phải thực lực của cô ấy, mà là một món thần khí hóa cảnh.



Đúng vậy, nhà họ Tô có Sơn Hà Đồ, trên người Tô Uyên cũng mang theo bí bảo chí cao.



Bí bảo này được truyền lại từ ông lão thần bí, một vị hóa cảnh còn sống, uy lực của nó không thể đo lường.



“Ngồi xuống. Lúc này, phủ chủ chậm rãi mở miệng: “Chuyện còn chưa phát triển tới mức không thể vãn hồi.”



Tô Uyên nhìn phủ chủ, cô ấy hiểu ý những lời này của phủ chủ.



Một khi sử dụng thần khí hóa cảnh, vậy chính là kết quả cá chết lưới rách. Hoặc là chạy trốn khỏi Việt Nam, vĩnh viễn không trở lại. Hoặc là trực tiếp bị bắt, đưa đến hiệp hội võ đạo thủ đô.



“Tần Trạm này chắc chắn phải chết, cậu ta khiến tôi cảm thấy rất bất an.” Ông cụ Tô trên đài lạnh giọng nói.



Tô Tề Hải cũng có cảm giác tương tự, giờ khắc này, đột nhiên ông ta nhớ đến lời đại hộ pháp nói.



Một khi Tần Trạm bước vào võ tông, anh sẽ trở nên vô địch.



Hiện tại xem ra, những lời này có thể là sự thật.



“Bây giờ đã có bản lĩnh như vậy, ngày sau e rằng không thể giới hạn.”



Đây chính là một câu thốt ra từ tận đáy lòng của tất cả mọi người.



“Ầm ầm!”



Tám vị trưởng lão chấp pháp kia đã ra tay!



Bọn họ được truyền thừa ở hiệp hội võ đạo thủ đô, đại biểu cho lực lượng võ đạo, những võ tông này hoàn toàn không thể đặt ngang hàng!



Mà bí bảo tám người này cầm lại càng không thể địch nổi, cho dù là đại võ tông cũng chưa chắc có thể trốn thoát!



Mấy người kia giống như một đám mây đen tụ lại trên không trung, từ trong mây đen bay ra xiềng xích rậm rạp chẳng chịt, phóng về phía Tần Trạm!



Xiềng xích này giống như mạng nhện, bao trùm Tân Trạm bên trong!



Tần Trạm ngửa đầu gầm lên, ánh sáng màu vàng hiện lên không dứt, từng quyền lại từng quyền đón lấy! Ánh sáng màu vàng tỏa rực cả bầu trời, giống như một mặt trời nóng bỏng trên bầu trời đầy mây!



Nhưng hiệp hội võ đạo thủ đô mạnh mẽ quá mức, mà bọn họ lại là người đặc biệt chịu trách nhiệm đối phó với võ giả, làm sao có thể bị Tần Trạm phá tan được?



Tất cả chiêu thức không tạo ra bất kỳ tác dụng gì trong bí pháp này, cơ thể của Tần Trạm trong nháy mắt này cũng biến thành không đáng nhắc tới!



“Vô dụng thôi!” Thương Trụ lạnh lùng nói: “Không có bất kỳ ai có thể phá vỡ thuật này.”



Mắt thấy thiên la địa võng này càng đè càng thấp, có thể triệt để trấn áp Tần Trạm bất kỳ lúc nào.



Mà lúc này Tô Uyên cũng kích động, cô ấy thật sự không nhịn được, cho dù là vĩnh viễn không trở lại Việt Nam cũng không thể vô duyên vô cớ rơi vào tay hiệp hội võ đạo thủ đô!



“Nếu tôi nói cậu ta có thể phá vỡ thuật này, cô có tin không?” Đúng lúc này, bỗng nhiên phủ chủ mở miệng nói.



Tô Uyên cau mày, mặc dù cô ấy cực kỳ tin tưởng Tân Trạm, nhưng phá vỡ thiên la địa võng này, căn bản là điều không thể.



Từ khi hiệp hội võ đạo thủ đô thành lập đến nay, vẫn chưa có bất kỳ ai có thể phá vỡ thuật này.



“Bây giờ Tần Trạm giống như một thùng thuốc súng, cái thiếu chính là một ngòi nổ.” Phủ chủ nói: “Ngòi nổ đó, cô biết là gì không?”



Tô Uyên là người thông minh, cô ấy nhìn gương mặt bình tĩnh của phủ chủ, lập tức hiểu ra.



“Tần Trạm!”



Từ trên khán đài truyền đến một giọng nói dịu dàng trong trẻo. Mà giọng nói này đâm thẳng vào lòng Tần Trạm.



“Tô Uyên!” Ánh mắt Tần Trạm “Vèo” một phát bắn về phía Tô Uyên.



Chỉ thấy Tô Uyên đang liều mạng chạy về phía Tần Trạm, mái tóc dài của cô ấy bị gió thổi bay tứ tung, liếc mắt nhìn lại khiến người ta đau lòng.



“Quay lại cho tôi!” Tô Tề Hải phẫn nộ quát một tiếng, đưa tay túm tóc Tô Uyên, kéo cô ấy trở lại.



Sau khi nhìn thấy Tô Uyên, Tần Trạm đã triệt để mất đi năng lực chống đỡ.



Anh nhìn về hướng Tô Tề Hải, tức giận nói: “Ông thả cô ấy ra!”



Tô Tề Hải lạnh lùng nói: “Muốn tôi thả cô ta ra? Cũng được, từ bỏ chống cự, tôi tuyệt đối sẽ không động vào cô %3D ta.”



“Được, được!” Sắc mặt Tần Trạm lo lắng nhìn về hướng kia, ánh sáng vàng trên người anh biến mất trong tích tắc, trở nên ảm đạm không màu.



Tô Tề Hải hơi híp mắt, thấp giọng nói: “Đơn giản như vậy sao?” Lúc này, Tiêu Dĩnh Thiến đứng dậy, bà ta đưa tay bóp cằm Tô Uyên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Trạm, cậu đả thương con tôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”



Nét mặt Tần Trạm vô cùng hoảng loạn, tín niệm vô địch vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, giờ phút này Tần Trạm giống như một đứa trẻ đánh mất món đồ chơi.



“Bà thả cô ấy ra, có chuyện gì thì tới tìm tôi này!” Tần Trạm liều mạng hô lớn.



“Thả cô ta ra ư?” Tiêu Dĩnh Thiến nhếch miệng cười lạnh: “Cậu cảm thấy có thể hả? Tần Trạm, cậu đã triệt để chạm vào ranh giới cuối cùng của nhà họ Tô chúng tôi rồi, việc này không thể bỏ qua được!”



Trong lòng Tần Trạm rất rõ ràng, Tô Uyên và cụ Tô, bọn họ chỉ cần giữ lại một người là đủ rồi!



Vì vậy, lúc này Tần Trạm thật sự sợ Tiêu Dĩnh Thiến dưới cơn tức giận sẽ giết Tô Uyên!



“Chỉ cần bà thả cô ấy ra, chuyện gì tôi cũng chấp nhận!” Tần Trạm liều mạng hô to, trong mắt gần như rơi lệ.



Tiêu Dĩnh Thiến quát lớn: “Được, cậu quỳ xuống cho tôi, ngoan ngoãn đợi phán quyết, tôi sẽ thả cô ta ra, thế nào?”



“Được!” Tần Trạm không hề nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.



“Chậc chậc.” Mọi người cách đó không xa đều phát ra tiếng thốt kinh ngạc.



“Không ngờ rằng Tần Trạm này lại là một kẻ si tình.” Dưới khăn che mặt, gương mặt của Chúc Diêu có chút rung động.



Những người sống ở tầng lớp như bọn họ đều cực kỳ thờ ơ với tình cảm.



Vì tu vi, hoặc có thể nói là thượng vị, bất kỳ ai cũng có thể hi sinh. Loại người như Tần Trạm, đã lâu lắm rồi bọn họ chưa từng nhìn thấy.



“Đó cũng sẽ trở thành điểm yếu của anh ta.” Hàn Cửu Thiên khẽ thở dài nói: “Một khi trong lòng có trở ngại thì nhất định không thể đi quá xa.”



“Vậy cũng chưa chắc, đạo tu hành của mỗi người đều khác nhau.” Chúc Diêu thản nhiên nói.



Hàn Cửu Thiên nhếch miệng, không nói gì thêm.



Lồng giam trật tự càng đè càng gần, có thế trấn áp Tân Trạm bất kỳ lúc nào.



Tần Trạm siết nắm đấm, hàm răng cắn chặt, hai chân anh run lên cầm cập, sắc mặt cực kỳ khó coi.



“Cuối cùng vẫn phải thua bọn họ sao.” Tần Trạm cười khổ nói.



Trên mặt đám người Chu Định mang nụ cười lạnh lùng, giống như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.



‘Không được quỳ!”



Đúng lúc này, Tô Uyên trên khán đài liều mạng hét lên.



“Tần Trạm, không được quỳ!” Giọng nói của Tô Uyên vẫn dễ nghe như vậy, mặc dù là hét to khàn cả giọng.



“Cô câm miệng lại cho tôi!” Tiêu Dĩnh Thiến đưa tay tát vào mặt Tô Uyên một cái, sau đó lạnh lùng nhìn Tân Trạm nói: “Tôi chỉ cho cậu ba giây, quá thời hạn không đợi nữa.’ Tần Trạm cười khổ một tiếng, anh nhìn về phía Tô Uyên, thấp giọng lẩm bẩm: “Thật xin lỗi, vẫn để em thất vọng rồi.”



Đúng lúc này, Tô Uyên trên khán đài bỗng nhiên đặt răng lên đầu lưỡi, sau đó chợt dùng sức, máu tươi liền từ trong mồm phun ra.



Gần như trong nháy mắt, sức sống của Tô Uyên đã biến mất, ngã xuống đất biến thành một thi thể lạnh băng.



Tần Trạm nhìn khán đài, ánh mắt lập tức đờ đẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK