Mục lục
Truyện Chiến thần vĩ đại nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 346: Đối với lời Tần Trạm nói, Hoắc Thành An không hề quan tâm




Ông ta thản nhiên nói: “Xem ra cậu vẫn còn rất ngây thơ. Loại người như chúng tôi, sao lại bận tâm tới sống chết của người khác. Có vị võ tông nào mà không đạp lên thi thể của người khác để đứng trên đỉnh cao chứ?”



Tần Trạm tặc lưỡi bĩu môi nói: “Xem ra ông còn xấu xa hơn Hạ Phương Sinh gấp trăm lần. ít nhất Hạ Phương Sinh vẫn là một đối thủ đáng để kính trọng, còn ông thì không.”



“Tính cách của Hạ Phương Sinh đã khiến con đường của ông ta bị giới hạn, mà tôi thì khác.” Hoắc Thành An cười nhạt nói: “Tôi là hoàn mỹ vô khuyết.”



“Phì, không biết xấu hổ.” Tần Trạm nhổ một bãi nước bọt: “Bớt nói nhảm đi, ra tay đi, đừng chậm trễ thời gian của tôi.”



Hoắc Thành An cười lạnh, khí thế trên người ông ta từng chút tản ra, hơn phân nửa núi Lăng Sơ bắt đầu chấn động!



“Võ tông cấp bốn?” Tần Trạm chính xác nói ra tu vi của ông ta: “Tôi chưa từng đánh nhau với võ tông cấp bốn, không tệ.”



Hoắc Thành An nhíu mày, chẳng biết tại sao ông ta luôn cảm giác ánh mắt của Tần Trạm có chút kỳ quái.



Giống như đang nhìn một bữa mỹ thự!



c “Nếu có thể dùng thuật Phệ Linh cắn nuốt, không biết có thể đưa mình vào cảnh giới võ tông hay không.” Trong lòng Tần Trạm nghĩ thầm.



Đã lâu lắm rồi anh không sử dụng thuật Phệ Linh, bây giờ lại thi triển không khỏi có chút không thành thục.



Khuyết điểm lớn nhất của Tần Trạm chính là nhân từ quá mức, nếu như thuật Phệ Linh này rơi vào trong tay người khác, giới võ đạo nhất định máu chảy thành sông.



Nhưng Tần Trạm lại không thể ra tay với người vô tội được.



“Nhãi con, tôi rất ghét ánh mắt của cậu.” Hoắc Thành An hừ lạnh một tiếng, một giây sau, cơ thể ông ta “vụt” một phát biến mất giữa không khí, thoáng chốc đã đi tới sau lưng Tần Trạm!



“Hửm? Tốc độ nhanh thật đấy!” Tần Trạm không khỏi hơi kinh ngạc, lúc anh xoay người lại, nắm đấm như đạn pháo đã rơi vào phía sau lưng anh.



Một quyền của võ tông cấp bốn đủ để san bằng một ngọn núi nhỏ! Nhưng một quyền này rơi vào người Tần Trạm chỉ có thể đánh anh bay mấy chục thước, trên người cả một vết xước cũng không lưu lại.



“Mức độ cứng cáp của cơ thể này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của mình!” Trong lòng Tần Trạm nghĩ thầm: “Lợi ích mà cái vạc kia mang tới cho mình vượt xa ba trăm hai mươi mốt lần tôi thể kia.”



Tần Trạm sờ lên lưng mình, chỉ cảm thấy nóng ran từng cơn.



Hoắc Thành An cách đó không xa sắc mặt lại có chút lạnh lùng. Ông ta nghi ngờ nhìn nắm đấm của mình, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.



“Sao trên đời lại có cơ thể cứng rắn như thế được?” Hoắc Thành An thấp giọng nói.



Sau đó, Hoắc Thành An phẫn nộ quát một tiếng, khí kình tăng lên tới cực hạn, toàn thân dấy lên từng luồng sáng u ám.



Trong chớp mắt đó, thực lực của Hoắc Thành An cũng chợt tăng lên mấy phần, thực lực võ tông cấp bốn được thị triển toàn bộ, không giữ lại một chút nào.



“Nhận lấy cái chết đi!”



Hoắc Thành An phẫn nộ quát một tiếng, thân thể “vụt” một cái xông về phía Tần Trạm.



Với võ tông cấp bốn mà nói, cho dù chỉ là một quyền tùy ý cũng có sức mạnh dời núi lấp biển!



Mặc dù cơ thể Tần Trạm kiên cố vững chắc, nhưng vẫn không dám chủ quan, sau khi anh phẫn nộ hét lên một tiếng, trên nắm đấm lập tức dấy lên màu vàng kim!



“Âm” một tiếng thật lớn, dưới sự va chạm của hai nắm đấm, hơn nửa núi Lăng Sơ rơi xuống vô số đá vụn, mây gió phút chốc đổi màu, không biết bao nhiêu cây cối bị đứt gãy!



Hoắc Thành An bị một quyền này đánh đến kẽ ngón tay nứt toác, ông ta lùi lại hai bước, cau mày nói: “Không được, cơ thể thắng nhãi này quá cứng, không thể liều mạng với cậu ta được.”



Nói xong, Hoắc Thành An huơ tay, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay ông ta.



Trường kiếm phát ra ánh sáng nhàn nhạt trong bóng tối, sau khi rót nội kình vào, kiếm quang lập tức vút lên mấy thước, phát ra tiếng rung động vù vù trong không khí.



“Kiểm tốt!” Tần Trạm cảm thán từ tận đáy lòng, cho dù cách nhau mấy mét nhưng anh vẫn có thể cảm giác được từng luồng sát khí phát ra từ thân kiếm này.



“Cậu tới thử xem, là kiếm của tôi sắc bén hơn, hay là cơ thể của cậu cứng rắn hơn.” Hoắc Thành An lạnh giọng nói.



Vừa dứt lời, cơ thể của Hoắc Thành An thoáng cái bạo phát, ông ta rạch một đường kiếm trong không khí, kiếm quang mấy thước lập tức xông tới trước mặt Tần Trạm!



Uy thế kinh khủng như thế khiến người ta dựng tóc gáy, Tần Trạm lập tức cảm giác được nguy hiểm, anh vội vàng thi triển Súc Địa Thành Thốn, tránh khỏi một kiếm này.



“Đừng hòng chạy!” Hoắc Thành An lại hét lớn, ông ta quét ngang một kiếm trong không khí!



“Ầm!”



Tần Trạm lại thi triển Súc Địa Thành Thốn, nhanh chóng tránh khỏi.



Hơn phân nửa đỉnh núi lập tức bị chém phẳng!



Vô số đá vụn từ trên đỉnh núi rơi xuống, phát ra tiếng “lục cục”!



“Tôi muốn xem thử xem cậu có thể trốn được mấy kiếm!” Hoắc Thành An phẫn nộ quát một tiếng, kiếm quang lại bay vút lên mấy lần!



Kiếm quang rộng vài thước khiến người ta muốn tránh cũng không tránh đượ!



c Sắc mặt Tần Trạm hơi thay đổi, sau đó, anh hừ lạnh một tiếng, trên người lập tức hiện lên ánh sáng vàng!



Sau đó liên nhìn thấy Tần Trạm giơ nắm đấm, chính diện đón lấy!



Một tiếng “Keng” thật lớn vang lên, toàn bộ đỉnh núi Lăng Sơ bị phá hủy hoàn toàn!



Cơ thể Tần Trạm lại giống như một viên đạn pháo, nổ tung!



Tiếng “Răng rắc răng rắc” vang lên không dứt bên tai, nắm đấm của Tần Trạm trực tiếp đánh thủng núi Lăng Sơ này!



Hoáắc Thành An đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn cái hố to bị đập ra, sắc mặt khó lường.



“Không chết?” Đúng lúc này, Hoắc Thành An nhìn thấy một vệt sáng vàng từ trong thân núi đột ngột bắn rai Khoảng chừng một giây, tia sáng này đã đi tới trước mặt!



‘Kengl”



Nắm đấm màu vàng óng dùng khí thế dễ như trở bàn tay đánh về phía Hoắc Thành Anl Hoắc Thành An vội vàng giơ thân kiếm cản trước người, cứng rắn nhận lấy một quyền này!



Ông ta lùi lại mấy chục thước, lạnh giọng nói: “Cậu chỉ là một đại võ tông, tại sao lại có sức mạnh đáng sợ như vậy?



Tần Trạm không để ý tới Hoắc Thành An mà xoa nắm đấm của mình nói: “Võ tông cấp bốn quả nhiên không dễ đối phó như vậy, mình nhớ Tô Vũ chém chết một võ tông cấp bốn chỉ tốn nửa phút?”



Nghĩ tới đây, Tân Trạm không khỏi thở dài.



Vừa so sánh như vậy, chênh lệch giữa hai người hình như còn rất lớn.



“Nếu mình dùng hết toàn lực, không biết nhanh nhất sẽ mất bao lâu nhỉ?”



Trong lòng Tần Trạm nghĩ thầm.



“Nhãi con, cậu xem thường tôi?”



Hoắc Thành An lập tức giận tím mặt!



Đường đường là võ tông cấp bốn, vậy mà lại trở thành đơn vị so sánh!



Chuyện này sao có thể chấp nhận đượ!



c Đúng lúc này, khí thế trên người Tần Trạm đột nhiên bùng nổi Ánh sáng vàng xuất hiện, giống như mặt trời ban trưa, tỏa ra hào quang chói mắt!



Cùng lúc đó, trên tay Tần Trạm thoáng cái xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ sậm!



Chớp mắt thanh kiếm này xuất hiện, kiếm trong tay Hoắc Thành An lại run lên!



“Sao có thể như vậy được?” Sắc mặt Hoắc Thành An lập tức thay đổi!



Chẳng lẽ thằng nhãi này căn bản chưa dùng hết sức?



“Ông đã chém tôi ba kiếm, bây giờ cũng tới lượt tôi rồi.” Tân Trạm điên cuồng múa kiếm, thân kiếm vang lên vù, giống như một sát thần!



“Chu Thiên Thập Tam Trảm, Đệ Nhất Trảm!” Tân Trạm gầm lên một tiếng, cơ thể vút lên không trung, kiếm quang ngập trời che lấp nhật nguyệt, ùn ùn ập tới!



Hoắc Thành An lập tức cảm thấy nguy hiểm cực hạn, ông ta vội vàng rót khí kình vào thân kiếm, mạnh mẽ đón lấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK