Mục lục
Truyện Chiến thần vĩ đại nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107




Liên Khánh Tùng nói câu này khiến sắc mặt Lưu Minh Toàn hơi biến đổi, dường như nghĩ tới gì đó.



“Anh Toàn, không phải anh ta chính là Tần Trạm khiến ông Phùng cũng phải cúi đầu đấy chứ.” Lưu Minh Toàn run rẩy hỏi.



Liên Khánh Tùng cười lạnh lùng: “Chẳng lẽ không phải?”



Lưu Minh Toàn lập tức biến sắc, anh ta không rảnh lo cho hai cánh tay đau đớn nữa, quỳ xuống đất xin tha: “Xin anh Trạm hãy tha thứ cho tôi, tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, tôi dùng mắt chó nhìn người, van anh hãy tha cho tôi một mạng…”



Tần Trạm khẽ nhíu mày, anh xua tay nói: “Chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi cũng chằng định giết anh.”



Lưu Minh Toàn lập tức như được ban ân huệ, liều mạng dập đầu nói: “Cảm ơn anh Trạm, cảm ơn anh Trạm!”



Mà Lâm Xuyên bên cạnh mặt càng xám xịt như tro tàn. Tuy anh ta không phải người trong giới võ thật, nhưng anh ta biết nhà họ Hồ, biết cả nhà họ Phùng!



“Tần… Tần Trạm, tôi… tôi sai rồi…” Lâm Xuyên sợ đến chân nhũn như con chi chi, đứng không vững.



Đối với Lâm Xuyên, Tần Trạm vốn không có chút cảm giác nào, thậm chí chưa đạt đến mức ghét bỏ.



Ở trong mắt anh, loại người như Lâm Xuyên chẳng khác gì một cây cỏ dại ven đường, không đáng để liếc mắt đến.



Bởi vậy Tần Trạm không thèm để ý, anh nhìn về phía Liên Khánh Tùng hỏi: “Đại hội luận võ còn bao lâu nữa thì bắt đầu?”



“Ngay bây giờ.” Liên Khánh Tùng cúi đầu nói: “Anh Trạm, nếu không chúng ta vào bàn thôi.”



“Được.” Tần Trạm cũng không có tâm trạng đi dạo, anh đồng ý một tiếng, lần nữa quay về hội trường.



Sau khi ngồi xuống, Tần Trạm phát hiện Hồ tông chủ đang hoạt động gân cốt, dáng vẻ muốn chuẩn bị tác chiến.



Tần Trạm không khỏi kinh ngạc nói: “Hồ tông chủ, chẳng lẽ ông cũng muốn xuống đánh lôi đài?”



Hồ tông chủ cười ha ha nói: “Cậu không biết đấy thôi, bằng danh tiếng của chúng tôi ở bên ngoài, không biết có bao nhiêu người muốn dẫm lên chúng tôi mà tranh chức. Hầu như năm nào cũng có người tới khiêu chiến giám khảo.” “Vì sao lại vậy?” Tần Trạm cực kỳ khó hiểu.



Hồ tông chủ cười bình thản: “Nếu bọn họ thắng thì có thể trở thành ngôi sao mới nổi, nếu bọn họ thua cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Mà tôi lại không thể hạ đòn chết, tất nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.”



“Thế nếu không nhận thì sao?” Tần Trạm nói.



“Nếu không nhận người khác sẽ nói tôi là rùa đen rụt đầu.” Hồ tông chủ lắc đầu bất đắc đĩ.



Nghe Hồ tông chủ nói, Tần Trạm mới bừng tỉnh, hiểu ra vấn đề.



Khó trách nhiều cao thủ lớn đều lựa chọn quy ẩn, e rằng họ đều bị người khiêu chiến đến phát phiền.



“Khi nào danh tiếng của cậu nổi hơn, %3D cậu sẽ hiểu nỗi buồn này.” Hồ tông chủ thở dài nói.



“Đây cũng là mục đích ông mời tôi tới đây ư?” Tần Trạm nhìn về phía Hồ tông chủ.



Hồ tông chủ xấu hổ ra mặt: “Không sai, cậu Trạm, tôi gạt cậu chuyện này, hy vọng cậu không để bụng…”



Tần Trạm phất phất tay nói: “Không để bụng, dù sao tôi cũng không đến ngồi không, nếu không làm gì đó thì cũng thật xấu hổ.”



“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Hồ tông chủ gật đầu nói.



Nói tới đây, Tần Trạm không khỏi nhìn sang Phan Bách Hùng bên cạnh.



Câu nói đêm qua của ông ta chắc hằn đã chọc giận không ít người. Hôm nay liệu thí sinh có nhân cơ hội này giao đấu với



Phan Bách Hùng hay không? Đang suy nghĩ thì thi đấu đã bắt đầu.



Đối với Tần Trạm mà nói, mấy cuộc thi này không khác gì trẻ con chơi đồ hàng, hầu như không có gì đáng xem.



Mô típ cũng giống thi đấu bình thường, trải qua từng vòng tuyển chọn, cuối cùng chọn ra người chiến thắng.



Tần Trạm ngồi trên ghế giám khảo, lẳng lặng quan sát bọn họ. Rất nhanh ánh mắt anh đã tập trung trên người hai người.



Hai người kia là Nội Kình Tông Sư tiêu chuẩn, trong đó một người tuổi chừng 40, chòm râu rậm trên mặt nam rất hung ác, sát khí trên người cũng mãnh liệt lạ thường.



Rất hiển nhiên, người này đã trải qua vô số trận chiến sống còn, người giao đấu với ông ta không tàn phế thì cũng tử vong tại chỗ.



Một người khác tuổi trẻ hơn, khoảng trên dưới ba mươi, thủ đoạn lại thiên về nhu hòa. “Hai người kia chỉ sợ muốn trổ hết tài năng tại đây.” Hồ tông chủ cũng chú ý tới sự tồn tại của hai người nọ.



Tần Trạm khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Người râu xồm kia chỉ sợ không có ý tốt.”



Phan Bách Hùng cười nhạo: “Này người anh em họ Tần, không phải cậu sợ rồi chứ? Thân làm người từng trải, tôi phải khuyên cậu một câu, đức hạnh không xứng với vị trí, ắt sẽ có tai ương. Cậu vẫn nên cần thận một chút đi.”



Tần Trạm nhìn ông ta, nói: “Những lời này tôi cũng tặng lại cho ông.”



“Cậu có ý gì?” Phan Bách Hùng lập tức giận tím mặt: “Thế nào? Cậu thấy tôi không xứng với vị trí hội trưởng hiệp hội võ thuật ư?”



Tần Trạm lười đáp lời ông ta, liền không nói gì nữa, lẳng lặng xem thi đấu.



“Rầm!” Trên lôi đài, râu xồm đấm một quyền về phía đầu đối thủ, đầu thí sinh kia lập tức nát ra, không biết bao nhiêu người hit vào một hơi lạnh!



“Thủ đoạn ác độc quá.” Hồ tông chủ hơi nhíu mày.



Ngay sau đó tới vòng thi đấu tiếp theo, râu xồm trực tiếp vặn gãy cổ đối phương!



Liên tục mười mấy vòng thi đấu, những người giao đấu với gãy đều chết thảm, không một ai may mắn thoát khỏi!



“Làm càn, quả thực quá đáng giận!” Phan Bách Hùng vỗ bàn đứng lên, nhìn râu xồm căm tức.



“Đại hội luận võ cử hành nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua thí sinh nào ác độc đến cỡ này!” Phan Bách Hùng đứng dậy nói: “Thân làm hội trưởng hiệp hội võ thuật, tôi tuyệt đối không thể chấp nhận loại thi đấu như thế này tiếp tục!”



“Hội trưởng Hùng từ từ đã.” Hồ tông chủ khẽ lắc đầu: “Chỉ còn một vòng cuối cùng, bây giờ ông mới ra tay, không còn kịp nữa rồi.” Phan Bách Hùng nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Thôi được.”



Tần Trạm không khỏi liên tục cười lạnh. Phan Bách Hùng đúng là dối trá tới cực điểm. Ông ta sớm không ra tay, muộn không ra tay, lại nhắm đúng thời điểm cuối mới kêu dừng. Rất rõ ràng, ông ta hoàn toàn không muốn ngăn người kia thi đấu.



Vòng cuối cùng, râu xồm quyết đấu với người trên dưới ba mươi kia.



Hai người đứng trên đài, hai luồng áp lực tỏa ra bức bách khắp bốn phía.



Từ dao động bên trong cho thấy thực lực hai người không phân cao thấp. Nhưng thủ đoạn của râu xồm hiểm độc hơn, thanh niên này e rằng phải chịu thiệt thòi lớn.



Rất nhanh sau đó thi đấu bắt đầu, hai người giao đấu lập tức đầy không khí trong khán đài trở nên sôi trào.



Đúng như Tần Trạm dự đoán, thủ đoạn của râu xồm ngày càng hiểm ác hơn, đè ép lên đầu thanh niên.



Thanh niên bị đánh cho lùi lại liên tục, mấy lần suýt chết.



“Mầm non tốt như vậy đáng lẽ không nên ngã xuống ở lôi đài.” Hồ tông chủ nhíu chặt mày, rất rõ ràng, ông cố ý mượn sức thanh niên này.



Tần Trạm ngồi trên bục giám khảo không nói một lời, lúc này, thanh niên bỗng lào đảo ngồi phệt xuống đất.



Râu xồm thừa thắng xông lên, một quyền mãnh liệt thằng tắp hướng lên mặt thanh niên!



“Dừng tay!” Hồ tông chủ hét lớn, ông ta bước ra, thoắt cái đã bắt được tay râu xồm.



Dù như thế, tay râu xồm vẫn hướng về trán thanh niên.



Nhưng bởi vì Hồ tông chủ nhúng tay, dẫn tới lực đánh giảm đi rất nhiều, một quyền này không uy hiếp tới tính mạng thanh niên.



Thanh niên sợ đến mặt tái mét, hai chân nhũn ra, cậu ta vội đứng dậy, sợ hãi nói: “Cảm… cảm tạ ơn cứu mạng của Hồ tông chủ.”



Hồ tông chủ phất phất tay: “Không cần cảm ơn.”



Râu xồm lạnh lùng ‘hừ một tiếng, nói:



“Hai người chúng tôi còn chưa phân thắng bại, ông lại cho dừng thi đấu, ý của Hồ tông chủ là sao?”



Hồ tông chủ chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói: “Hai người song song đứng hạng nhất.”



“Song song đứng hạng nhất?” Râu xồm không vui ra mặt: “Nói như vậy, hai người chúng tôi đều có thể được một cây linh dược?”



“Tất nhiên rồi.” Hồ tông chủ chắp tay sau lưng nói: “Nếu hai người các cậu đều là quán quân, tất nhiên sẽ được phần quà của quán quân.”



Râu xồm cười ha ha, nói: “Nếu vậy thì hai người chúng tôi đều có quyền khiêu chiến giám khảo phải không?”



Hồ tông chủ nhíu mày, nghiễm nhiên có chút không vui.



Vì vậy ông ta lạnh giọng nói: “Tất nhiên có thể, tôi đứng ngay đây, ra tay đi.”



Râu xồm lắc đầu nói: “Mục tiêu của tôi không phải ông.”



Hồ tông chủ nhíu mày: “Vậy cậu có ý gi?”



Râu xồm đề tay sau lưng, chỉ về phía đằng xa trên bàn giám khảo, quát to: “Tôi nghe nói gần đây Tân Châu có một người là Tông sư Tân Trạm, hôm nay cũng ngoi trên bàn giám khảo. Không biết cậu Trạm có thể xuống đài đánh một trận hay không?”



Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hô to tên Tần Trạm.



Hệt như Hồ tông chủ dự đoán, rất nhiều người đến đây vì Tần Tram.



Bao gồm một số ít người thua trận, cũng muốn chứng kiến tài năng của vị Tông Sư mới hơn hai mươi tuổi này.



“Ha ha, thế nào? Tôi đã nói rồi, đức hạnh không xứng chức vị, ắt sẽ có tai ương.” Trong mắt Phan Bách Hùng hiện lên vẻ đắc ý.



Còn Hồ tông chủ lại mang vẻ mặt thản nhiên, có lẽ đã sớm đoán trước được tình huống này.”



Ông ta cười bình thản, nói: “Cậu chắc chắn muốn khiêu chiến Tần Trạm chứ?”



“Không sai.” Râu xồm cười lạnh lùng, nói: “Tôi muốn chiêm ngưỡng năng lực của vị Tông Sư hai mươi tuổi này.”



Hồ tông chủ gật đầu, nói: “Tôi chỉ có thể chúc mừng cậu trước.”



Sau đó ông ta đi tới trước mặt người thanh niên kia, nói: “Lát nữa cậu cũng muốn khiêu chiến giám khảo sao?”



Thanh niên nuốt nước bọt, cần thận dò hỏi: “Tôi cũng có thể chứ?”



“Tất nhiên.” Hồ tông chủ rất thích người này: “Nhớ cho kỹ, lát nữa chọn Phan Bách Hùng, thực lực của ông ta yếu nhất trong số chúng tôi.”



Thanh niên gật đầu thật mạnh, trong mắt tràn đầy vẻ cảm kích.



Trên đài, Tần Trạm hơi nhướng mày.



Anh có thể hiểu vì sao Hồ tông chủ sốt ruột, nhưng anh không rõ vì sao Hồ tông chủ chỉ cứu người này mà mặc kệ những người khác chết trong tay râu xồm. Tính mạng họ không đáng giá sao?



“Cậu Trạm.” Hồ tông chủ đi tới trước mặt Tần Trạm, hít sâu một hơi mới nói: “Tên râu xồm này e là đang ẩn giấu thực lực, cậu cần thận chút.”



Tần Trạm không lên tiếng, anh bước một chân ra, trong chớp mắt đã tới trên đài.



Khóe miệng râu xồm hiện lên nụ cười lạnh lẽo, gã ta nhỏ giọng nói: “Tần Trạm, mày cũng dám lên đài à?”



Tần Trạm nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Anh là ai?”



“Thập Long Môn, tinh thủ – Hạ Văn Quân!” Sắc mặt râu xồm dần dần lạnh xuống.



“Quả nhiên là người Thập Long Môn.” Tần Trạm xoa xoa đầu: “Thập Long Môn các người đúng là dây dưa không dứt.” %3D



“Thập Long Môn có thù ắt báo.” Râu xồm hoạt động tay chân: “Hôm nay mày phải chết ở chỗ này!”



Đây đã là lần thứ ba Thập Long Môn tới tận cửa khiêu khích, Tần Trạm không khỏi có chút phiền chán.



“Rốt cuộc phải thế nào người Thập Long Môn các người mới bằng lòng bỏ qua?” Tần Trạm hơi bất đắc dĩ.



Râu xồm cười ha ha nói: “Hai lựa chọn, hoặc là mày chết, hoặc là gia nhập Thập Long Môn, nếu không bọn tao sẽ không bao giờ ngừng đuổi giết mày!”



Nghe lời này, vẻ mặt Tần Trạm cũng dần lạnh xuống.



“Còn có lựa chọn thứ ba.” Tần Trạm bộc phát khí tràng trên người: “Đó chính là đạp nát Thập Long Môn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK