Mục lục
Truyện Chiến thần vĩ đại nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11




Trên đỉnh núi Long An, một thanh niên đang ngồi khoanh chân. Cho dù đang là mùa hè, nhưng ở trên núi cao vẫn có gió lạnh thấu xương.



“Phù… Thanh niên ngồi ở đó không biết bao lâu, cuối cùng vẫn mở mắt ra, phun một ngụm khí trọc.



“Linh khí trên núi Long An vẫn ít quá” Tân Trạm nhíu mày nói. Tu hành mấy tiếng mà vẫn chưa đụng tới luyện khí kỳ tầng hai. May truyền thừa của cha có rất nhiều trận pháp, trong đó bao gồm cả tụ linh trận, có thể tụ tập linh khí trong phạm vi trăm dặm.



Tần Trạm đứng trên đỉnh núi, ngước mắt nhìn phương xa. Không hiểu sao chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt anh lại hiện lên gương mặt của Tô Uyên.



“Chẳng lẽ mình đã yêu cô ấy?” Tần Trạm thoáng cả kinh, sau đó cười khổ. Mình chỉ là kẻ đã ly hôn, sao có tư cách xứng đối với cô gái xuất sắc như thế.



Tần Trạm nắm chặt bàn tay, cảm nhận sức mạnh dồi dào trong người.



“Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày, mình đứng trên đỉnh kim tự tháp.” Ánh mắt Tần Trạm kiên định.



Hôm sau, Tần Trạm ngủ dậy thì thấy tin nhắn của Tô Uyên: “Tần Trạm, hôm nay ông nội tôi phẫu thuật, nếu anh rảnh thì cũng tới một chuyến đi. Có anh ở đây, tôi cũng sẽ yên tâm hơn.” Kèm theo đó là một địa chỉ. Tần Trạm không hề nghĩ ngợi, vội đứng dậy chạy đến bệnh viện.



Cụ Tô làm phẫu thuật, đương nhiên sẽ được an bài trong phòng bệnh đặc biệt. Tần Trạm đang đi đến phòng bệnh thì bỗng thấy người nhà họ Lâm ở phòng cấp cứu.



“Anh tới đây làm gì?” Thấy Tần Trạm, Lâm Khinh Thiền lập tức bước tới.



“Anh bị điên hả? Bây giờ anh đã không còn là người nhà họ Lâm chúng tôi!” Lâm Khinh Thiền phiền chán nói.



“Đúng thế, ông nội nằm viện thì liên quan gì tới anh!” Lâm Tuyết Trinh cũng mảng.



“Ông nội nằm viện?” Sắc mặt Tần Trạm lập tức trở nên khó coi, vội vàng hỏi: “Thế là thế nào? Ông nội sao rồi?”



“Tôi đã bảo là không liên quan tới anh!” Lâm Khinh Thiền mắng.



“Tần Trạm, chuyện mày sàm sỡ con gái | tạo tạo còn chưa tính sổ với mày đâu, mau cút đi cho tao!” Cha của Lâm Khinh Thiền, Lâm Vinh hùng hổ nói.



Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ chủ trị đi ra.



“Bác sĩ, tình huống thế nào?” Người nhà họ Lâm vội tiến lên hỏi.



Bác sĩ thở dài: “Bệnh nhân bị xơ cứng động mạch, nhồi máu cơ tim, với trình độ của bệnh viện chúng tôi thì e rằng không thể làm phẫu thuật được.”



Nghe vậy, sắc mặt mọi người lập tức trắng bệch, thậm chí có người lập tức bật khóc.



“Bác sĩ, chẳng lẽ không còn cách nào khác?” Lâm Vinh sốt ruột hỏi: “Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho ba tôi thì bao nhiêu tiền tôi cũng chịu!”



Bác sĩ thở dài nói: “Tôi nói rồi, với tiêu chuẩn của chúng tôi thì không thể làm phẫu thuật này, trừ phi đến tỉnh thành hoặc thủ đô.”



“Bây giờ chuyển viên còn kịp không?” Lâm Vinh vội hỏi.



Bác sĩ tiếc nuối nói: “E rằng đã muộn rồi.”



“Ông nói thế chẳng phải là vô nghĩa sao?” Lâm Khinh Thiền chửi ầm lên.



Bác sĩ lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Ai bảo các cô kéo dài làm chi. Các cô là người nhà mà còn không phát hiện ông cụ đã sinh bệnh lâu ngày, còn có mặt mũi trách chúng tôi à?”



Lâm Khinh Thiền há miệng, nhất thời không còn lời nào để nói. Lâm Tuyết Trinh ngồi xổm xuống bật khóc, mặc dù cô ta trời sinh điêu ngoa, nhưng lại có tình cảm sâu sắc với cụ Lâm.



Sắc mặt Tần Trạm trở nên khó coi. Anh đang định thử dùng thuật Hoàn Hồn thì bác sĩ bỗng lên tiếng: “Vẫn còn một cách.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK