Mục lục
Truyện Chiến thần vĩ đại nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 476




Ánh sáng màu vàng nổ ra, vị thần linh kia lập tức lùi lại hai bước.



Ông ta nhìn tay mình, cau mày nói: “Sao có thể như vậy được? Người hấp thu linh khí nhất định sẽ bị hạ dấu ấn của tôi.”



Tần Trạm cười lạnh nói: “Xem ra thuật pháp của ông không có tác dụng với tôi rồi.”



Thần linh nhíu mày, từ trong hai mắt ông ta bỗng nhiên bắn ra hai luồng sáng cực kỳ chói mắt Luồng sáng trực tiếp bao phủ Tần Trạm, trong chớp mắt, Tần Trạm cảm giác cả người mình như bị bóc trần hết trong tầm mắt thần linh này!



Anh muốn chống cự, nhưng phát hiện bất kể thế nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của thần linh!



“Thì ra là thế.” Thần linh nhìn cơ thể của Tần Trạm: “Thân thể Kim Huyền được xưng là có thể khắc chế tất cả những thứ xấu xa, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.



Vấn đề Tần Trạm suy nghĩ khổ sở cũng đã có đáp án.



Nguyên nhân anh không bị ảnh hưởng, đúng là vì thể chất của mình.



“Đã bao nhiêu năm rồi, lại có một thân thể Kim Huyền xuất hiện.” Thần linh liếm môi, thoạt nhìn cực kỳ tham lam, giống như muốn nuốt sống Tần Tram.



Tần Trạm bị ánh mắt của ông ta nhìn đến khó chịu, cơ thể của anh chợt động, đạp bước về phía trước.



“Nếu ông trả lại thọ nguyên đã cắn nuốt, tôi có thể cân nhắc việc tha cho ông một mạng.” Tần Trạm lạnh lùng nói.



Vị thần linh này híp mắt nói: “Thọ nguyên bị cắn nuốt đã sáng tạo ra sinh mệnh bây giờ của tôi, làm sao có thể trả lại được chứ? Chỉ là vãn bối mà dám ăn nói ngông cuồng trước mặt tôi, cơ thể này của cậu, tôi muốn!” Nói xong, thần linh hét lên một tiếng, cơ thể của ông ta biến thành một bóng đen, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Tần Trạm.



Một giây sau, tay ông ta cầm một cái đĩa màu đen đánh về phía Tần Trạm Hơi thở này mang theo lực cắn nuốt cực mạnh, cái đĩa màu đen kia giống như một cái lỗ đen, nháy mắt chạm vào Tần Trạm, cả người anh đã bắt đầu run rẩy, linh khí trong cơ thể ngừng lưu động, giống như bị phong ấn lại!



Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, cú đấm đơn giản tự nhiên của anh đập tới, trong chớp mắt, cái đĩa tròn màu đen kia đã trực tiếp bị nên nát bấy!



Thần linh lơ lửng trong không trung, ánh mắt của ông ta trở nên nóng bỏng, mơ ước cơ thể của Tần Trạm tới điên đảo!



“Đều nói thân thể Kim Huyền cương mãnh vô cùng, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.” Thần linh ngửa đầu cười to nói: “Trời cũng giúp tôi, trời cũng giúp tôi!”



Trong tiếng cười của ông ta ẩn chứa sức mạnh hùng hậu, mấy vị trưởng lão ở đây bị chấn động tới mức đầu váng mắt hoa, thổ huyết không ngừng.



Tần Trạm nhíu mày, anh vung tay lên, hào quang màu vàng trực tiếp bao phủ lấy bọn họ.



“Mau ra ngoài đi, đi càng xa càng tốt.” Tần Trạm lạnh lùng nhìn mấy người này nói.



“Cậu câm miệng đi!” Đại trưởng lão quát lớn: “Cậu dám chửi bởi thần linh, cậu là tội nhân của nước Bàn tôi!”



Tần Trạm bất đắc dĩ lắc đầu, đảm người này đã đạt tới mức si mê với thứ gọi là thần linh này, muốn thức tỉnh bọn họ, gần như không có khả năng.



“Khà khà, cậu vẫn nên để ý tới bản thân đi.” Thần linh cười lạnh một tiếng, trong miệng ông ta bỗng nhiên phun ra một luồng hơi thở đục ngầu, hơi thở này vô cùng nồng đậm, chính là tử khí thuần túy.



Những hơi thở này bao trùm cơ thể Tần Trạm, chuyện khiến người ta giật mình đã xảy ra! Ánh sáng vàng trên người Tần Trạm vậy mà bắt đầu biến mất không thấy gì nữa! Giống như rắc một nắm bột dập lửa khô lên ngọn lửa vậy!



“Hả?” Tần Trạm nhíu mày, anh ngạc nhiên phát hiện cả cử động tay chân cũng trở nên có chút khó khăn, tốc độ chậm lại vô số lần.



“Ầm!”



Đúng lúc này, thần linh ra tay, ông ta dùng toàn bộ cơ thể bắn về phía Tần Trạm, sức mạnh to lớn trực tiếp nện Tần Trạm bay ra xa mấy trăm mét.



Tần Trạm từ dưới đất bò dậy, anh phủi mông, lẩm bẩm: “Sao tử khí này lại ảnh hưởng tới linh lực của mình nhỉ?”



Anh thử dùng linh khí trong cơ thể đối kháng với tử khí, lại phát hiện linh khí trong cơ thể gần như không bị khống chế.



“Thật thần kỳ.” Tần Trạm kinh ngạc nói.



“Vèo!”



Thần linh không cho anh thời gian phản ứng, chỉ vẻn vẹn nửa giây, Tần Trạm đã bị tấn công mãnh liệt mấy chục lần!



Cơ thể của ông ta bay tới bay lui trên không trung, tiếng “ầm ầm ầm” vang lên không dứt bên tail “Thật là lợi hại.” Tần Trạm nhìn vị thần linh này, cảm thán từ tận đáy lòng.



Người này ít nhất đến từ nghìn năm trước, rất hiểu về pháp môn tu tiên, không phải người đương thời có thể sánh bằng!



“Nhận lấy cái chết đi!” Thần linh nổi giận gầm lên một tiếng, luồng khí màu đen trên người ông ta chợt tăng vọt, đưa mắt nhìn tới giống như ác ma tới từ địa ngục! Thân thể ông ta biến mất giữa không khí, hoàn toàn biến mất trong khí đen, giống như muốn cắn nuốt Tần Trạm!



“Di.”



Đúng vào lúc này, bỗng nhiên trong lòng bàn tay của Tần Trạm xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ rực Ánh sáng lướt qua, khí đen trên người Tần Trạm đột nhiên biến mất.



Mà cùng lúc đó, ánh sáng màu vàng lại xuất hiện, Tần Trạm đột ngột siết nắm đấm, “ầm” một tiếng đập vào người thần linh chạy như bay đến!



“Vèo!”



Cơ thể của thần linh trực tiếp bị bắn ngược lại, đập vỡ cổng lớn phủ đệ, hung hằng lún vào tường!



Luồng khí màu vàng của Tần Trạm cực kỳ chói mắt, mà trên tay anh còn cầm một con yêu thú màu đỏ rực như chuột đồng.



Yêu thú này chính là Hỏa Hồ, nó đã không ăn uống trong vài tháng, lúc này nó vừa mới khắc chế tử khí này.



“Còn có bao nhiêu thì phóng ra đi, tôi cảm thấy thú cưng của tôi chưa ăn nó đâu.” Tần Trạm vỗ đầu Hỏa Hồ, vừa cười vừa nói.



“Ầm!”



Bức tường sau lưng thần linh kia đột nhiên nổ tung, ông ta bước ra từ trong đống phế tích.



Hơi thở u ám bao bọc lấy ông ta, đồng tử tràn ngập mây mù càng tăng thêm chút lạnh lẽo cho ông ta.



“Thánh Thiên Hồ? Sao trong tay cậu có thể có yêu thú này?” Thần linh nhìn Hỏa Hồ trong tay Tần Trạm, lạnh mặt nói.



Tần Trạm kinh ngạc nhìn Hỏa Hồ, nói: “Thì ra mày tên Thánh Thiên Hồ à.”



Hỏa Hồ cọ tay Tần Trạm, như nghe hiểu lời anh nói.



“Thánh Thiên Hồ cộng thêm thân thể Kim Huyền, đây đúng là một đôi trời đất tạo thành.” Vị thần linh này cười lạnh nói: “Hai người các cậu, tôi muốn hết!”



“Đừng mạnh mồm nữa” Tần Trạm khoát tay nói: “Ông chỉ mới sống lại mấy năm, thực lực không bằng một phần trăm của thời kỳ đỉnh phong đúng không?”



Cưỡng ép trốn tránh thiên đạo mà sống lại, đây chính là thủ đoạn nghịch thiên! Muốn khôi phục thực lực đỉnh phong, không có tám mươi một trăm năm thì căn bản không thể.



Thần linh cười lạnh nói: “Nếu tôi ở thời kỳ đỉnh phong, dưới gầm trời này ai có thể ngăn tôi?”



“Đúng vậy.” Tân Trạm gật đầu: “Tôi đoán thực lực của ông ít nhất đến cảnh giới phân thần thậm chí là hợp thể, là đại năng vô địch chân chính. Đáng tiếc bây giờ ông phải chết trong tay một kim đan kỳ rồi.”



Trên kim đan kỳ chính là nguyên anh kỳ, trên nguyên anh là xuất khiếu, trên xuất khiếu mới là phân thần.



Thực lực như vậy nếu khôi phục tới đỉnh phong, đừng nói Tần Trạm, cho dù là sức mạnh quân sự hiện đại cũng không làm gì được ông ta!



“Thằng nhãi, cậu chọc giận tôi rồi.”



Thần linh cười lạnh nói: “Xem ra, kế hoạch của tôi phải thực hiện sớm rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK