Mục lục
Truyện Chiến thần vĩ đại nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 489




Hứa Bắc Xuyên nghe thấy thế, lập tức vui mừng nói: “Ha ha, cuối cùng giấc mộng làm phó món chủ của mình sắp thành hiện thực rồi!”



Tần Trạm vỗ đầu anh ta một cái, cười nói: “Đi đi, sư phụ không đồng ý cho con làm phó môn chủ gì đó mà.”



“Vậy con trực tiếp làm môn chủ, đá người một cước ra khỏi vị trí!” Hứa Bắc Xuyên khinh thường nói. Hai người cười mắng tiến vào Tấn Môn.



Lúc này Tần Môn cũng không tốt lắm.



Tần Môn vốn không có hậu trường chống đỡ, lúc này lại mất đi môn chủ đáng tín niệm là Tần Trạm, dẫn đến cả Tần Môn gần như suy bại.



Đương nhiên chuyện này cũng khiến Tần Môn tam tránh được một kiếp, ít nhất Âm Minh Tông cũng không ra tay với Tần Môn.



Tân Trạm và Hứa Bắc Xuyên một đường đi tới Tâm Môn, suốt đường đi không ai chú ý tới bọn họ, dù sao người trong giới võ đạo cũng chỉ chiếm một phần nhỏ trong căn cứ khổng lồ. “Haizz” Nhan Như Ngọc ngồi lẻ loi trên vị trí tăng chủ của Tấn Môn, không hiểu sao trong đầu nhớ tới gương mặt Tần Trạm. “Không biết anh ấy còn có thể trở về hay không… Nhan Như Ngọc cười khổ nói: “Có lẽ đối với anh ấy mà nói, Tần Môn này căn bản không đáng nhắc tới.”



“Ai nói.” Đúng lúc này, Tân Trạm đi tới.



Nhìn bóng dáng quen thuộc lại có chút xa lạ trước mặt, Nhan Như Ngọc lập tức ngày ngần cả người.



Chưa tới nửa giây, cô ta vội vàng đứng dậy chạy tới nói: “Tần… Tần môn chủ, anh… Không phải anh bi…”



“Hiệp hội võ đạo thủ đô đầu có quyền lực lớn như thế” Tần Trạm xua tay nói: “Tôi muốn đi thì đi, tôi muốn ở lại thì ở lại.



Đôi mắt Nhan Như Ngọc lập tức ngập nước mắt, cô ta dui nước mắt, kêu to: “Tần môn chủ trở về rồi



Sau đó năm người từ ngoài cửa đi vào, chỉ có năm người này.



Bọn họ nhìn vô cùng trẻ tuổi, tu vi cũng rất thấp, chỉ có cảnh giới tông sư “Chỉ có năm bọn họ sao?” Tán Trạm hơi kinh ngạc



Nhan Như Ngọc cười khổ nói: “Đúng vậy, từ khi nói. anh gặp chuyện không may, Tấn Môn chạy một nửa, gần đây Tô Vũ bước vào đại võ tông, còn lại sợ bị trả thủ, nên chạy theo rồi.”



“Tô Vũ bước vào đại võ tông rồi hả?” Lông mày Tấn Trạm nhíu lại: “Xem ra anh ta đã lộ thân phận của mình rồi.”



Thực tế, trong năm người này cũng có hai người chuẩn bị rời đi, chỉ có ba người là quyết tâm muốn cùng sống cùng chết với Tần Môn.



Tần Trạm đi tới trước người năm người này, anh cười nói: “Từ hôm nay trở đi, các cậu sẽ là năm đại trường lão của Tần Môn. Trong vòng ba năm, tôi sẽ khiến các cậu bước vào cảnh giới võ tông”



Năm người này nghe thấy thế, lập tức ngần người, sau đó vội vàng quỳ trên đất nói: “Cảm ơn Tần môn chủ “Vậy con thì sao?” Hứa Bắc Xuyên sốt ruột nói.



Tấn Trạm khinh thường nói: “Không phải con muốn làm phó môn chủ sao? Con giống như Nhan phỏ môn chủ “Ha ha, cuối cùng… Cuối cùng ông đây cũng đời được ngày này rồi!” Hứa Bắc Xuyên hưng phần nổi “Chuyện đó. Để tôi đi chuẩn bị đồ ăn.” Nhan Như



Ngọc nói, “Nhan phó môn chủ, cô ngồi đi, để chúng tôi đi cho!” Năm người trẻ tuổi kia nói



Bọn họ chưa từng nghĩ tới mình có thể đảm nhiệm chức trưởng lão, hiện giờ đột nhiên xảy ra việc vui khiến bọn họ hưng phần không thôi. “Tần môn chủ, lúc này anh trở về không thích hợp lắm…” Nhan Như Ngọc cau mày nói: “Tô Vũ đã bước vào đại võ tông, hiện giờ gần như tất cả tông môn ở phía bắc đều phục tùng anh ta, anh ta sẽ không tha cho anh…”



“Sư phụ tôi còn có thể sợ anh ta sao?” Hứa Bắc Xuyên khinh thường nói: “Sư phụ của tôi có thể thắng anh ta một lần, thì có thể thắng hai lần!”



“Nhưng mà Tô Vũ kia đã là đại võ tổng rồi.” Nhận Như Ngọc có chút sốt ruột nói.



Hứa Bắc Xuyên vừa định mở miệng, Tấn Trạm liền xua tay nói: “Được rồi, ăn cơm đi, đói bụng.



Tám người vây quanh một bàn, đồ ăn không tỉnh là phong phú, nhưng vui vẻ hòa thuận,



Đúng lúc này, bên ngoài có mấy chiếc xe lại tới. Xe đỗ lại, chỉ thấy Sử Lục Nham dẫn theo ba người mặc áo choàng đen đi xuống.



Ba người mặc áo choàng đen này đều là cảnh giới võ tông, bây giờ đi theo Sử Lục Nham, chính là vi quét dọn Tần Môn. “Mẹ nó, Tần Trạm đều đã chạy trốn rồi, còn treo bảng Tần Môn ở bên cạnh.” Sử Lục Nhạm không nhịn được đã xuống đất: “Đợi tôi tìm được tên kia, xem có đánh anh ta một trận không!”



Khi nói chuyện, Sử Lục Nhạm dẫn theo ba người mặc áo choàng đen đi nhanh vào trong.



Nhìn cảnh tượng suy bại của Tần Môn hiện giờ, Sử Lục Nham không nhịn được nói thầm: “Đều đã như vậy rồi, còn dám tự xưng là tông môn? Tôi đoán có lẽ mọi người bị dọa chạy hết rồi? Tôi nghe nói bộ dạng phó môn chủ Nhan Như Ngọc rất xinh đẹp, lát nữa các cậu đều thủ hạ lưu tình cho tôi, đừng giết cô ấy, có nghe thấy không?”



“Da, anh Sử” Ba người mặc áo choàng đen kia lạnh giọng nói,



Mấy người bọn họ đi dạo một vòng quanh Tầm Môn, cuối cùng đi tới nhà ăn. “Anh Sử, bọn họ ở trong này.” Một người mặc áo choàng đen trong đó lạnh giọng nói. Sử Lục Nham gật đầu, anh ta bước tới, đạp mạnh cánh cửa mở ra. “Nhan phó môn chủ, hi vọng em vẫn khỏe kể từ lúc chúng ta chia tay” Sử Lục Nham bước vào, cười hi thì nói.



Đúng lúc Tần Trạm quay lưng về phía bọn họ, cho nên Sử Lục Nhạm không phát hiện ra Tần Trạm.



Ba người mặc áo choàng đen lại càng nhanh chóng bao vây một bàn này lại. “Sử Lục Nham?” Nhìn thấy người tới, Nhan Như Ngọc nhưởng mày.



Trong lòng cô ta có chút lo lắng, không phải sợ hãi Sử Lục Nham, mà là sợ tin Tần Trạm trở về truyền tới tại Tô Vũ.



May mà Sử Lục Nham không chú ý tới, điều này khiến Nhan Như Ngọc cũng nhẹ nhàng thở ra. “Anh tới làm gì?” Nhan Như Ngọc cố gắng trấn định hỏi.



Sử Lục Nham mìm cười nói: “Anh tới làm gì sao, Nhan phó môn chủ hắn là biết rõ. Tần Trạm đều đã bị đuổi đi, Tần Môn còn cần tồn tại sao?”



Nhân Như Ngọc nhíu mày hỏi: “Có tồn tại hay không, không phải do anh định đoạt “Ha ha hal” Sử Lục Nham cất tiếng cười to: “Cả Tấn Môn chỉ còn lại máy người bọn em, cũng xứng được gọi là tông môn sao?”



Ân Minh Tông đã hạ mệnh lệnh, là giết bạn em. Sử Lục Nham cười xấu xa nói: “Nhưng mà nếu em đi theo anh, anh có thể tha cho em một mạng, Nhan phó môn chủ, thế nào?”



“Anh nằm mơ đi Nhan Như Ngọc quất lớn: “Muốn ra tay thì ra tay, nói nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì!



Vẻ mặt Sử Lục Nham lạnh lùng, anh ta lạnh giọng nói: “Nhan phó môn chủ, anh hi vọng em suy nghĩ kỹ càng, nếu như đi theo anh, sau này em có thể hưởng thu vinh hoa phú quý bất tận! “Anh nói nhiều lời vô nghĩa lắm. Thân thể Nhan Như Ngọc dao động khi kinh, lực lượng của võ tông lộ ra.



Sử Lục Nham hừ lạnh nói: “Một khi đã như vậy, vậy đừng trách tôi không khách sáo! Ra tay, đánh gãy tứ chi của cô ta, giữ lại một mạng của cô ta! Còn những người khác đều giết cho tôi!”



“Dạ!” Ba người mặc áo choàng đen cùng kêu to, sau đó nhanh chóng xông về phía Nhan Như Ngọc:



Đúng lúc này, Tần Tram vẫn luôn lớn lăng không nói đột nhiên giờ tay, một cái tát cách không đánh tới



Ba người mặc áo choàng đen lập tức bay ngược ra ngoài, thân thể bọn họ bị một cái tát của Tấn Trạm đánh thành bùn nhão, ngã xuống đất vẫn không nhúc nhich’ “Sử Lục Nham, đã lâu không gặp.” Tần Trạm xoay người, thờ ở nhìn về phía Sử Luc Nham.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK