Ở cửa thang máy có nhân viên phục vụ đang đứng đó đợi, nhìn thấy chiếc huy hiệu trên ngực của Mặc Tây Quyết, lập tức khom người xuống: “Cậu Mặc, chỗ ngồi của anh đã được chuẩn bị rồi, mời đi bên này”
Bậc thang rất cao, rất hẹp và dốc.
Mặc Tây Quyết không nói gì, chỉ kéo tay của Ngôn Tiểu Nặc bước về phía trước: “Chậm một chút”
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc ấm áp, nhanh nhẹn đi theo Mặc Tây Quyết lên trên tầng.
Chỗ ngồi của bọn họ được sắp xếp ở vị trí trung tâm của tầm nhìn. Ở trên bàn có thẻ của Mặc Tây Quyết, ở bên cạnh cũng đặt tấm thẻ của Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, cô biết tại sao bố của Mặc Tây Quyết lại tức giận như vậy rồi.
Chỉ vì cho cô một vị trí hợp lý, điều đó có đáng không? .
truyện teen hay
Lúc cô đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói của anh: “Ngồi xuống xem đi, đi lâu như vậy rồi, em cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
“Ừm, vâng” Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống, các vết đau ở chân vì đi nhiều giờ mới đỡ.
Nhân viên phục vụ lập tức đem lên cà phê, điểm tâm và hoa quả. Ngôn Tiểu Nặc liếc nhìn một chút.
Mặc Tây Quyết liếc cũng không thèm liếc, lực chú ý của anh ấy dường như đều tập chung vào lễ khai mạc.
Mặc Tây Thần hơi ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang ngồi như một cây thông ở đó và Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi bên cạnh anh, một tiếng thở dài phát ra từ trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Người em trai lạnh lùng đó của anh ta, dường như cũng không thoát khỏi một chữ tình.
Nhưng mà thân là anh trai phải lựa chọn như thế nào mới tốt đây?
Trong đầu đang suy nghĩ, thì giọng nói của bà chủ Toàn Cơ ở phía sau vang lên: “Anh cả”
“Em gái, làm sao vậy?” Mặc Tây Thần quay đầu lại.
Mặc Tây Thần hơi ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang ngồi như một cây thông ở đó và Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi bên cạnh anh, một tiếng thở dài phát ra từ trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Mặc Tây Thần kinh ngạc: “Thật sao?”
Bà chủ Toàn Cơ gật đầu: “Nhưng mà em thật sự rất tán thưởng nha đầu kia. Lúc trước em chỉ cảm thấy cô ấy là một hạt giống tốt, nhưng mà về sau em phát hiện, nhân phẩm của cô ấy rất tốt. Nếu như không nhắc tới gia thế thì rất xứng với anh hai”
Mặc Tây Thần than nhẹ một câu: “Có hơn mười triệu phụ nữ tốt trên thế giới này.”
Bà chủ Toàn Cơ cũng trầm mặc.
Lễ khai mạc diễn ra rất sôi động, có những người mẫu nổi tiếng đang catwalk, có nhiều vũ điệu nhảy múa rất hoành tráng. Cuối cùng, Mặc Tây Thần và ông Smith cùng nhau chụp một tấm ảnh, thể hiện ý nghĩa của việc hợp tác.
Nhìn thấy những siêu mẫu đó, Ngôn Tiểu Nặc lại nghĩ tới Giản Minh, do đó cô dự định lôi điện thoại ra chụp ảnh.
“Không được chụp ảnh.” Mặc Tây Quyết điềm tĩnh nói một câu.
“Hả?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc một chút, thấy vẻ mặt của Mặc Tây Quyết không phải là đùa giỡn cho nên cô chỉ có thể cất điện thoại đi.
“Trở về có thể thỏa sức chụp ảnh anh.” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: “Bây giờ thì không được chụp.”
Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa nôn ra máu: “Anh không tự luyến thì không được sao?”
“Đây là điều vốn có của bổn thiếu gia, nào có phải là tự luyến?” Mặc Tây Quyết thẳng thắn nói.
Ngôn Tiểu Nặc liếc nhìn anh một chút, lười so đo cùng với anh ấy. Tại thời điếm này cuộc đấu giá đã chính thức bắt đầu.
Món vật được đưa ra triển lãm đầu tiên chính là một vòng ngọc trắng đồng tâm thời Càn Long, ngọc này trong suốt không có bất kỳ tạp chất nào, và toát lên một ánh sáng ấm áp.
Buổi đấu giá này thật là tuyệt vời, vừa mới mở đầu đã là một đồ vật tốt như vậy.
Sau lời bình luận xuất sắc của người dẫn chương trình thì cũng đã tới lúc đấu giá.
Mặc dù đồ vật cũng rất tốt, nhưng mà những người đấu giá lại rất ít, Ngôn Tiểu Nặc có chút nghỉ ngờ.
Cô nhẹ giọng hỏi Mặc Tây Quyết: “Sao mà lại không có ai muốn món đồ này nhỉ?”
“Chất liệu của ngọc không tồi, nhưng mà không có giá trị đặc biệt” Mặc Tây Quyết điềm tĩnh trả lời cô.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Những người khổng lồ sẽ không cảm thấy hứng thú với những điều nhỏ nhặt này”
“Em thật thông minh” Mặc Tây Quyết vừa cười vừa lấy tay véo mặt cô.
Ngôn Tiểu Nặc hơi cười một chút, sau đó tiếp tục xem buổi đấu giá.
Mấy đồ vật phía sau tuy rằng quý giá, nhưng mà cũng không có đặc sắc gì cả. Món đồ cuối cùng được đưa ra là một viên kim cương đỏ.
Những viên kim cương đỏ được đặt trên tấm vải nhung trắng tinh khiết, giống như quả mận đỏ nở trong tuyết trắng. Làm cho người khác có cảm giác mê hoặc và quyến rũ.
Viên kim cương đỏ này vừa được đưa ra, thì ở xung quanh đã có người tranh luận, bầu không khí bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Mặc Tây Quyết thấy cô nhìn chăm chăm viên kim cương: “Em thích không?”
“Thích” Ngôn Tiểu Nặc buột miệng nói: “Rất đẹp.”
Viên kim cương này là do Mặc Tây Thân cung cấp, Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: Là đồ của anh trai anh sao?”
Mặc Tây Quyết chỉ gật đầu cũng không nói gì.
Khi cô dẫn chương trình vừa tuyên bố bắt đầu đấu giá thì mọi người lập tức bắt đầu ra giá: “Một nghìn vạn”
“Một nghìn năm trăm vạn”
“Hai nghìn vạn”
“Ba nghìn vạn.”
Về sau có người nâng giá lên năm nghìn vạn, cho nên không có ai ra gá nữa.
“Hai tỷ”
Mọi người đều hóa đá, Ngôn Tiểu Nặc cũng kinh ngạc nhìn Mặc Tây Quyết đang ở bên cạnh, anh ấy bỏ ra hai tỷ để mua một viên kim cương sao? Điên rồi sao?
Mặc Tây Quyết ngồi ở đó, nhận được rất nhiều đôi mắt và sự tranh luận của mọi người.
“Hai tỷ lần một”
“Hai tỷ lần hai”
“Hai tỷ lần ba! Thành giao!”
Một tiếng “Đinh”: “Chúc mừng tổng giám đốc Mặc Tây Quyết của tập đoàn Đế Quốc, với giá hai tỷ đô la Mỹ đã cầm được viên kim cương đỏ về tay.”
Hai tỷ... Đô la mỹ... Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy chân như bị mềm đi, không thể đứng dậy được.
Khán đài sôi sục lên, và Mặc Tây Quyết được người dẫn chương trình cung kính mời đứng dậy. Anh đi tới trung tâm của sân khấu, làm thủ tục ký nhận trong tràng pháo tay nông nhiệt của mọi người, và được một vệ sĩ chuyên nghiệp hộ tống đưa viên kim cương đi.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn cảm thấy đầu óc mơ hồn, thẳng tới khi quản gia Duy Đức bước tới nói với cô là Mặc Tây Quyết đang đợi cô ở ngoài cửa xe.
Lúc này cô mới mơ mơ hồ hồ trả lời một tiếng, cô lấy tay chống lên ghế và đứng dậy, sàn nhà rõ ràng được trải thảm dày, nhưng mà cô vẫn không cẩn thận khuyu chân xuống.
May là quả gia Duy Đức giơ tay ra đỡ lấy cô, khiến cô không bị ngã xuống.
“Duy Đức ông đang làm gì vậy!” Sau lưng vang lên giọng nói tức giận của Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy giọng nói của anh, liền vội vàng nói: “Đứng dậy vội quá nên suýt chút nữa bị ngã, may là có quản gia Duy Đức đỡ”
Mặc Tây Quyết không nói gì, nhưng mà vẫn nhìn chăm chăm quản gia Duy Đức, quản gia Duy Đức biết ý dẫn tất cả mọi người rời đi.
Giây phút này ở buổi đấu giá đã không còn người rồi.
Mặc Tây Quyết quỳ xuống, nhẹ nhàng xoa chân cho cô: “Đau không?”
“Không bị sao cả” Ngôn Tiểu Nặc vội lôi anh đứng dậy, nhìn trái nhìn phải không thấy người mới nói: “Lân sau có bị sao thì em tự làm là được rồi, anh đừng quỳ xuống.”
“Bổn thiếu gia vốn dĩ quỳ xuống cũng đẹp trai.” Mặc Tây Quyết nhướng mày: “Có phải là yêu anh rồi cho nên em quan tâm cho cả hình tượng của anh?”
Mặc của Ngôn Tiểu Nặc hơi đỏ: “Nói linh tinh cái gì vậy?”
“Vậy vừa nãy là ai vội vàng lôi anh đứng dậy, là ai vừa căn dặn anh nhỉ?” Giọng nói của Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng.
Ngôn Tiểu Nặc bị nói tới mức không nói gì được nữa, qua một lúc cô mới nói: “Anh tiêu nhiều tiền mua viên kim cương đó làm gì? Đắt chết đi được.”
“Bởi vì em thích.” Mặc Tây Quyết nói: “Cho nên anh mua tặng em”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, nửa ngày sau cũng không nói ra được lời gì.
“Biểu cảm của em như vậy là sao?” Anh kiến nghị: “Giống như thứ anh mua không phải là kim cương mà là một quả bom”
Vị tổng giám đốc này cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề, cho nên xoay người rời đi.
“Mặc Tây Quyết, ôi”
Ngôn Tiểu Nặc muốn lôi anh lại, nhưng mà đôi giày cao gót này như có thù với cô, khiến cô lại không đứng vững.
Nhưng mà trước lúc cô bị ngã xuống thì Mặc Tây Quyết đã ôm lấy cô.
“Người con gái ngốc nghếch.” Anh nhăn mày, ánh mặt lạnh lùng: “Đứng cũng không đứng vững."
Ngôn Tiểu Nặc mím môi, hỏi: “Vậy viên kim cương...”
“Tạm thời sẽ không đưa cho em.” Mặc Tây Quyết hừ lạnh một tiếng.
“Hả? Vậy anh định đưa cho ai?” Ngôn Tiểu Nặc thuận miệng hỏi một cô.
Mặc Tây Quyết nói: “Em lo anh đưa cho ai làm gì, dù sao thì em cũng vất bỏ nó.”
Ngữ khí rất ấm ức.
Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười: “Làm gì có chuyện em vứt bỏ nó, em thực sự rất thích nó, cực kỳ thích."
“Hừ” Mặc Tây Quyết không quan tâm tới cô nữa, từ mũi phát ra một âm thanh không tin tưởng.
“Mặc Tây Quyết, anh nói xem phải thiết kế viên kim cương kia như thế nào mới là tốt nhất? Em cảm thấy tốt nhất là làm một cánh hoa hồng, ở giữa là một viên kim cương được cắt khéo léo, ở xung quang là những viên kim cương nhỏ, anh thấy như thế nào?” Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu suy tính.
“Nghe không hiểu em đang nói cái gì nữa” Sau khi cô nói một tràng dài thì Mặc Tây Quyết tổng kết lại một câu.
Ngôn Tiểu Nặc không vui nói: “Em đang nói viên kim cương!"
“Anh biết, nhưng mà em không nói cụ thể làm cái gì”
“Nhẫn đó”
Mặc Tây Quyết nhìn cô cười như không cười: “Nhẫn sao? Xin hỏi cô Ngôn, em quan tâm tới kiểu dáng như vậy là đang ám chỉ anh làm gì sao?”
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới ý thức được lời của mình nói, cô tranh luận: “Em đang nói về việc đề xuất thiết kế cho viên kim cương này."
Mặc Tây Quyết cười: “Vậy thì làm theo những gì em nói, nhớ vẽ ra."
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mặt của mình đang nóng bừng lên, cô nhỏ giọng nói: “Em chỉ là nêu lên ý tưởng chung thôi, những chuyện liên quan tới vẽ hình thì nên tìm người khác thì hơn.”
“Cô Ngôn, xin hãy nhớ trách nhiệm của mình” Mặc Tây Quyết điềm tĩnh nói: “Theo lời của em, ý tưởng là do em nói ra, người khác sao có thể hiểu được hết suy nghĩ của em chứ. Lại nói, làm trang sức không dễ như làm những thứ khác, đặc biệt là cắt kim cương, nỡ may cắt hỏng rồi thì em đền sao?”
Anh nói một hồi khiến Ngôn Tiểu Nặc không còn đường lui.
'Em biết rồi, em tự tay thiết kế được chưa?” Ngôn Tiểu Nặc bị đánh bại: “Em nhất định sẽ đối xử tốt với viên kim cương này.”
Đắt tới mức trái tim của cô ấy đều cảm thấy đau đớn theo, đến bây giờ đầu óc vẫn còn đang trong trạng thái tiếc tiền.
Mặc Tây Quyết hài lòng cười, nhẫn mà anh ấy dùng để tặng, sao mà có thể có tay của người thứ ba động vào chứ?
Anh đặt cô vào trong xe, mười ngón tay đan xen với tay cô. Những ngón tay của cô rất mảnh khảnh và trắng, nếu như đeo viên kim cương đỏ kia lên thì cực kỳ đẹp.
Anh bắt đầu mong chờ.
Quay trở về biệt thự của Mặc Tây Quyết, ăn xong cơm tối, lúc Ngôn Tiểu Nặc tắm rửa xong bước ra ngoài thì nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang xem một bức thiệp mời rất tỉnh xảo.
“Sao vậy?” Ngôn Tiếu Nặc bước tới tò mò hỏi.
Mặc Tây Quyết thở dài: “Chắc là không thể xem buổi đấu giá Sotheby với em rồi ”
“Tại sao?” Trực giác nói cho cô biết, mọi chuyện có liên quan tới bức thiệp mời này.
Mặc Tây Quyết kiên nhẫn giải thích với cô: “Ba ngày sau thái tử của nước S sẽ tới thăm quan tập đoàn Đế Quốc, anh muốn dẫn em đi cùng”
“Đi diện kiến thái tử sao?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc tới mức làm rơi cả khăn tắm trong tay: "Muốn em đi cùng anh sao?”