Ngôn Tiểu Nặc tỉ mỉ nói kỹ một lượt chuyện này cho dì Lữ.
Sau khi dì Lữ nghe xong thì gật đầu lia lịa: “Vậy dì sẽ sắp xếp thời gian rồi tới đó”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Không cần đâu, sẽ có rất nhiều trẻ con, chắc là gì sẽ rất bận.”
Dì Lữ thấy cô nói như vậy, cảm thấy bản thân mình lo xa rồi, do đó bà ấy nói vài câu quan tâm rồi mới tắt máy.
Ngôn Tiểu Nặc tắt điện thoại liền đi tìm quản gia Duy Đức thương lượng chuyện buổi đấu giá.
Quản gia Duy Đức đang ở trong phòng của mình xem các văn kiện liên quan đến buổi đấu giá, lúc Ngôn Tiểu Nặc tới thì trên bàn của ông ấy đang bày kín tài liệu.
Nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc tới, quản gia Duy Đức cười với cô: “Cô Ngôn tới rồi sao, cô ngôi xuống đi."
“Tôi tới xem có gì cần tôi giúp đỡ không.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói, ngồi xuống bên cạnh quản gia Duy Đức.
Quản gia Duy Đức đưa kế hoạch dự tính cho cô: “Ý của cậu chủ là, lần này sẽ có rất nhiều nhân vật có tiếng tới, đối với cô cũng sẽ có lợi."
Ngôn Tiểu Nặc hơi kinh ngạc: “Tôi?”
“Từ chuyện lần trước cậu chủ tuyên bố cô là bạn gái duy nhất của cậu ấy, thì có rất nhiều lời mời gửi đến cho cô." Quản gia Duy Đức nói: “Nhưng mà lúc trước sức khỏe của cô không thích hợp cho nên bị cậu chủ trả về.”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy thì trầm mặc một lúc, vẻ mặt có chút khó xử: “Nhưng mà tôi không muốn đi”
Quản gia Duy Đức biết nút thắt trong lòng cô, vết thương của Mặc Tây Quyết ngày này tốt hơn ngày trước, thì nụ cười trên mặt Ngôn Tiểu Nặc cũng ngày càng nhạt hơn, nếu cứ như vậy...
Ông ấy đang nghĩ phải nên khuyên cô như thế nào thì bóng dáng cao lớn tuấn tú của Mặc Tây Quyết xuất hiện trước cửa. Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo, gương mặt của anh phản ngược lại với ánh sáng, mang một chút mơ hồ. Khiến cho Ngôn Tiểu Nặc không đoán ra được trong lòng của anh đang nghĩ cái gì.
“Duy Đức, đi tới chỗ tổ chức buổi đấu giá đi.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất bình tĩnh, dường như không hề nghe thấy cuộc nói chuyện vừa nãy của bọn họ.
Như vậy cũng tốt, muốn tháo dây thì nhất định phải nhờ người thắt tới tháo, ngày nào cũng từ từ nói chuyện như vậy rồi, thì sẽ có một ngày có thế giải quyết được mọi chuyện.
Quản gia Duy Đức không chút do dự đứng dậy, gật đầu với Mặc Tây Quyết, sau đó đi ra cửa tới chỗ tổ chức buổi đấu giá.
Ở trong phòng chỉ còn lại Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc hơi cúi đầu xuống không biết nên nói gì với anh.
Mặc Tây Quyết bước tới ngồi ở chỗ quản gia Duy Đức vừa ngồi, thấp giọng nói: “Em đã xem kế hoạch của buổi đấu giá chưa?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, nói: "Không, em không muốn đi”
“Tại sao không muốn đi?” Mặc Tây Quyết cầm lấy tập kế hoạch lên, giọng nói tự nhiên.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài nói: Buổi đấu giá có thể thành công là được rồi, em đi hay là không đi cũng không có quan hệ gì.”
Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Nếu như em không đi thì buổi đấu giá này sẽ không thành công.”
Ngôn Tiểu Nặc không tán thành: “Sao có thể như vậy chứ?”
“Bọn họ là vì em mà mới tới.” Mặc Tây Quyết lật một trang giấy, sau đó tiếp tục nói: “Nếu như em không đi, vậy thì coi như buổi đấu giá thất bại”
Ngôn Tiếu Nặc nhăn mày, căn bản không tin: “Người là do anh mời, sao bọn họ lại biết em chứ?”
Giọng nói của Mặc Tây Quyết càng lạnh nhạt hơn cô: “Bạn gái của Mặc Tây Quyết vĩnh viễn quan trọng hơn Mặc Tây Quyết, em không biết sao?”
Lời nói của anh khiến cho trái tim của Ngôn Tiểu Nặc run rẩy, nửa ngày sau cô mới nói: “Mặc Tây Quyết, em rất cảm kích anh vì anh đã giải vây cho em. Nhưng mà anh không cần thiết phải làm như vậy đâu, anh nên biết rằng giữa chúng ta sẽ không có khả năng. Thay vì cứ dây dưa với nhau như thế này thì buông tay sớm...”
“Anh từng nói là sẽ không buông tay” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Bất luận em đồng ý hay không thì Mặc Tây Quyết anh chỉ nghe trái tim của mình. Chuyện của buổi đấu giá, em cũng đã nói với dì Lữ rồi, em nhẫn tâm nhìn bọn họ thất vọng sao?”
Nói xong anh rời đi, chỉ để lại một mình Ngôn Tiểu Nặc đang sững sờ ngồi ở đó.
Tiểu tử này tìm được điểm yếu của cô làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, tức giận rời khỏi chỗ ở của quản gia Duy Đức. Trở về phòng ngủ của mình, lại nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang thay quần áo.
Nhìn thấy cô vào, Mặc Tây Quyết nói với cô: “Lấy giúp anh chiếc áo sơ mi màu xám đen.”
“Áo sơ mi màu xám đen?” Ngôn Tiểu Nặc mở tủ quần áo ra tìm chiếc áo sơ mi màu xám đen có các đường kẻ đưa cho Mặc Tây Quyết: “Cái này được không?”
Mặc Tây Quyết gật đầu: “Chính là cái này, em giúp anh một chút.”
Mặc dù anh hành động rất nhanh nhưng mà bác sĩ dặn không được di chuyển, cho nên ăn uống và cuộc sống hàng ngày đều do Ngôn Tiểu Nặc chăm sóc.
Ngôn Tiểu Nặc giúp Mặc Tây Quyết mặc áo sơ mi lên, vết thương ở trên vai trắng như ngọc của anh khiến nó trở nên rất xấu xí.
Cô nhìn vết thương đó, ánh mắt rất phức tạp.
“Làm sao vậy?” Mặc Tây Quyết thấy cô nhìn chăm chăm vết thương của mình, nói: “Em không cần phải lo lắng, mặc dù nó sẽ không biến mất hoàn toàn, nhưng mà cũng không nghiêm trọng."
Lông mi của Ngôn Tiểu Nặc run rẩy, nói: “Anh không cần phải làm như vậy đâu, sao anh phải khổ như vậy?”
“Một vết sẹo có thể đổi lấy những ngày em ở bên cạnh anh, thì anh can tâm tình nguyện.” Mặc Tây Quyết chỉnh áo sơ mi, che vết thương đi và nói: “Xấu lắm, đừng nhìn nữa” Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt nhìn anh xoay người đi, vòng eo nhỏ hẹp của anh có một chút cô đơn.
Không biết trời xui quỷ khiến thế nào mà cô bước tới nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Mặc Tây Quyết sững sờ nửa ngày không hoàn hồn lại được. Lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên cô ôm anh như vậy.
Da thịt mềm mại ấm áp của cô dán chặt lên người của mình, Mặc Tây Quyết cảm thấy máu trên người đang chảy ngược về chỗ nào đấy.
Tay của anh phủ lên bàn tay cô đang ôm eo mình, giọng nói của anh hơi khàn: “Không sao.”
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì cả chỉ yên lặng dựa vào sau lưng anh, hai mắt nhắm chặt lại.
Ngày thứ hai Ngôn Tiếu Nặc cùng với quản gia Duy Đức tới chỗ mở buổi đấu giá, lúc đứng ở cửa, vốn dĩ cô không hề nghĩ rằng đây sẽ là nơi để tổ chức buổi đấu giá.
“Quản gia Duy Đức, ông chắc chắn là ở đây sao?” Ngôn Tiểu Nặc rất kinh ngạc hỏi khi nhìn thấy cánh cửa to rộng kia.
“Đúng vậy, cô Ngôn” Quản gia Duy Đức cười nói, sau đó kéo cửa xe, cung kính nói: "Cậu chủ, mời xuống xe ạ”
Vẻ mặt của Mặc Tây Quyết bình tĩnh xuống xe, sau đó kéo tay Ngôn Tiểu Nặc đi vào cửa.
Không thể nào nghĩ được ở đây lại rộng lớn như vậy, Ngôn Tiểu Nặc nhìn cách bố trí tinh xảo ở đây, thật sự là không nghĩ sẽ được trang trí đẹp như thế.
Tất nhiên là không thể bì được với buổi đấu giá Sotheby, nhưng mà cũng coi như là rất ổn. Mặc dù những đồ ở trong biệt thự của Ngôn Ngọc Thanh cũng coi như là đáng giá, nhưng mà cũng không được gọi là trân quý trên thế giới.
Nếu như nói đây là một nơi để tổ chức đấu giá, không bằng nói nó là một nơi xa hoa, một bữa tiệc của những người giới thượng lưu.
Ngôn Tiểu Nặc tò mò xem mỗi chỗ một lượt, còn Mặc Tây Quyết chỉ là đơn giản nhìn vậy, anh hỏi cô: “Thấy thế nào?”
“Rất được.” Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nói với quản gia Duy Đức: “Ông vất vả rồi ”
Quản gia Duy Đức cười nói: “Chỉ là tìm người sắp xếp thôi mà, không có gì là vất vả cả”
Ngôn Tiếu Nặc cười nhẹ, sau đó cầm quyển album ở trên bàn lên xem, cười nói: “Ngay cả một quyển sổ nhỏ cũng in tính xảo như vậy, không phải ai cũng làm được như thế”
Quản gia Duy Đức muốn nói gì đó thì Mặc Tây Quyết nhăn mày: “Dài dòng như vậy chỉ là những lời khách sáo.”
Ngôn Tiểu Nặc trừng mắt nhìn Mặc Tây Quyết, sau đó đặt quyển sổ xuống bàn.
Quản gia Duy Đức không dám trừng mắt với Mặc Tây Quyết, ông ấy ho nhẹ một tiếng rồi nói với Mặc Tây Quyết: “Cậu chủ, tôi đi tới những chỗ khác xem, tôi đi trước đây”
Nói xong ông ấy lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết ngồi đối diện nhau, nhẹ giọng hỏi: “Em thấy chuẩn bị cũng gần xong rồi, lúc nào thì bắt đầu buổi đấu giá?”
“7 giờ tối mai bắt đầu.” Mặc Tây Quyết nói: “Trước khi tổ chức thì sắp xếp những món đồ kia một chút.” Ngôn Tiểu Nặc hơi gật đầu, không phải ban ngày mà là 7 giờ tối, quả là một lễ hội.
Nhưng mà có thể biến những món đồ đó thành tiền, giúp đỡ những đứa trẻ giống Nha Nha trưởng thành, đây là một chuyện tốt.
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Em thấy ở đây không còn vấn đề gì nữa, nên là chúng ta về trước đi, ngày mai tới sớm một chút”
Mặc Tây Quyết gật đầu biểu thị đồng ý, anh nói với cô: “Ngày mai Tiểu Toàn và Giản Minh cũng tới, còn có cả ông cụ Phó.”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc mở to mắt: “Bọn họ cũng có hứng thú với những món đồ này sao?”
Bà chủ Toàn Cơ là nhà thiết kế nối tiếng của thế giới, chỉ có những món đồ quốc bảo mới lọt được vào trong mắt cô ấy. Còn Giản Minh tuy rằng là một người thờ ơ, nhưng mà cô ấy là người mẫu đầu tiên của thế giới, có thứ gì mà chưa nhìn thấy. Ông cụ Phó cũng thế, chắc chắn là đã từng nhìn thấy những thứ còn quý giá hơn.
Vẻ mặt của Mặc Tây Quyết tỏ ra bình thường: “Bọn họ nghe nói em chủ trì buổi đấu giá cho nên muốn tới khích lệ em.”
“Từ lúc nào trở thành em là người chủ trì vậy?” Ngôn Tiểu Nặc càng kinh ngạc hơn, rốt cuộc anh đã làm bao nhiêu chuyện mà cô không biết?
Mặc Tây Quyết nhướng mày: “Sao nào? Chẳng nhẽ đây không phải là chủ ý của em à?”
Ngôn Tiểu Nặc không cãi lại, chỉ nói: “Nếu như bọn họ cũng tới, vậy thì chúng ta phải chuẩn bị thật tốt”
Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: “Trở về thôi, anh mời nhà trang điểm và nhà tạo mẫu tới rồi, bọn họ đang ở lâu đài đợi em.”
Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc lóe sáng, rốt cuộc Mặc Tây Quyết đang làm cái gì vậy?
“Đây là lần đầu tiên em tổ chức buổi đấu giá, những người tới đều là giới thượng lưu của thành phố 8, nhất định phải chuẩn bị tốt mới được.” Lý do của Mặc Tây Quyết rất chính đáng: “Đừng quên ước mơ của em, phải nắm bắt cơ hội lần này”
Lời này nếu như là người khác nói thì cô rất tin tưởng, nhưng mà từ miệng Mặc Tây Quyết nói ra, cô cảm thấy có chút sai sai.
Chỉ hi vọng ngày mai sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc nghĩ“
Nhưng mà tình hình bây giờ đã không còn cho phép cô từ chối nữa rồi. Ngôn Tiểu Nặc trở về lâu đài thì ngoan ngoãn ngồi trước gương trong phòng ngủ, nghe nhà tạo mẫu nói về kiểu trang điểm và tạo tóc mà ngày mai cô phải làm.
Lúc nhà thiết kế trang phục mang một bộ lễ phục tinh xảo mỹ lệ cho cô thử, tất cả mọi chỗ khác đều vừa, nhưng mà chỉ có eo là hơi rộng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Mặc Tây Quyết nhăn mày hỏi, vẻ mặt lạnh lùng. Nhà thiết kế vội giải thích: “Cậu chủ, đây là size nhỏ nhất rôi, chỉ là eo của cô Ngôn quá bé”