Mặc Tây Quyết đặt bông hồng giấy đã gấp xong vào tủ đầu giường, trong ánh mắt mắt mang theo cảm giác mệt mỏi không thể che giấu được, anh nói với cô Toàn Cơ “Xong việc lần này, anh cho em nghỉ phép”.
Đôi mắt đẹp của cô Toàn Cơ sáng lên, cười cong lên, nói: “Vậy thì tốt quá rồi, đúng lúc em đang muốn đi chơi.
Lông mày lưỡi mác của Mặc Tây Quyết nhếch lên, “Ồ? Đi cùng với ai thế?”
Mặt cô Toàn Cơ hơi đỏ lên, thấp giọng nói: “Không cần anh quan tâm”.
"Được, anh không quan tâm”. Mặc Tây Quyết lười nhác nói, giọng nói bỗng chốc thấp xuống, “Em tự mình chú ý đấy”.
Gương mặt cô Toàn Cơ đỏ đỏ, gương mặt vốn tuyệt mĩ, giờ đây lại càng thêm xinh tươi mấy phần, cô cười nói: “Anh mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, em đi thăm Tiểu Nặc”.
Lúc này Mặc Tây Quyết mới nằm xuống, một cảm giác mệt mỏi lan ra khắc cơ thể, anh nhắm mắt lại rồi lập tức thiếp đi.
Ngôn Tiểu Nặc đang ở trong phòng đan mũ len cho con, nghe thấy có người gõ cửa, cô liền đặt đồ trong tay xuống, đi tới mở cửa.
Là cô Toàn Cơ.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng để cô ấy đi vào, nụ cười ngọt ngào: “Chị mau vào trong ngồi đi".
Cô Toàn Cơ mỉm cười hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Em đang làm gì thế?”
Ngôn Tiểu Nặc đi qua phía đó cầm lấy chiếc mũ mới đan được một nửa lên, nhẹ nhàng nói: “Em làm mấy thứ đồ cho em bé”.
Cô Toàn Cơ cầm lấy chiếc mũ len nhỏ trong tay cô ấy, mặc dù mới làm được một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đó là một chiếc mũ hình con hổ nhỏ xinh, vô cùng đáng yêu.
“Em làm đẹp thật đấy”. Cô Toàn Cơ nhìn trái nhìn phải, thích thú không muốn đặt xuống.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cười: “Nếu chị thích thì em làm cho chị một cái to hơn, chị muốn hình gì?”
Cô Toàn Cơ cười nói: “Được, sau chị sẽ nói cho em chị thích kiểu gì, em làm cho chị một cái nhé”.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười, đem chiếc mũ đặt ngay ngắn lên bàn, rồi nói: “Em làm xong cái này sẽ làm cho chị”.
Cô Toàn Cơ nhìn những chiếc quần áo trong giỏ, có cái màu sắc mộc mạc, có cái màu sắc tươi sáng, nhưng đều được khêu rất tỉ mỉ, sạch sẽ gọn gàng, có thể thấy được Ngôn Tiểu Nặc đã cẩn thận khâu từng mũi từng mũi một.
“Bây giờ em đang làm mấy thứ này à?” Cô Toàn Cơ nhìn về hướng Ngôn Tiểu Nặc, nhẹ giọng hỏi.
Nụ cười Ngôn Tiểu Nặc hơi thu lại, nói với cô Toàn Cơ: “Vâng”.
Cô Toàn Cơ trầm ngâm một hồi, nhìn vào chiếc bụng nhỏ vẫn bằng phẳng của cô, nhẹ giọng nói: “Trong lòng anh Hai, thực sự rất mong đợi một gia đình viên mãn, mà cái này thì chỉ có em mới có thể làm được”.
Hàng mi dài của Ngôn Tiểu Nặc khẽ run lên, thấp giọng nói: “Em biết”.
“Vậy hai người bây giờ thế nào rồi?” cô Toàn Cơ thực sự không thể hiểu nổi, lông mày nhíu lại, bộ dạng vô cùng lo lắng, “Theo lí mà nói, em quay về rồi, tình hình đáng ra phải thay đổi mới đúng, nhưng hiện tại...
Giọng nói Ngôn Tiểu Nặc mang theo chút bất lực, “Giữa chúng tôi còn có chút hiểu lầm”.
“Hiểu lầm?” cô Toàn Cơ trợn to mắt, “Hiểu lầm gì?”
Ngôn Tiểu Nặc không muốn nhắc đến việc ngu ngốc của bản thân với cô Toàn Cơ, cô chỉ nói: “Em sẽ mau chóng giải thích rõ ràng với anh ấy”.
Cô Toàn Cơ thấy cô không muốn nói, thì chỉ có thể đáp: “Vậy thì tốt, chỉ cần nói rõ rồi, thì sẽ ổn cả thôi”.
Ngôn Tiểu Nặc thấy cô Toàn Cơ không trách cứ mình, cô lại càng cảm thấy áy náy, xấu hổ: “Em xin lỗi, đã làm chị lo lắng như vậy”.
Cô Toàn Cơ đột nhiên cười, ánh mắt mang theo loại cảm giác phong tình mê người, cô ấy đặt tay lên vai Ngôn Tiểu Nặc vỗ nhẹ: “Nếu đổi lại là chị, chưa chắc đã làm được tốt hơn em”.
Ngôn Tiểu Nặc rũ mắt xuống không nói gì, vẻ áy náy trên mặt lại càng thêm đậm.
Cô Toàn Cơ cười nói: “Được rồi, đừng đắn đo nữa, hãy xử lý ổn thỏa việc trước mắt đi”.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn cô Toàn Cơ, chỉ thấy ánh mắt cô ấy mang theo ý cười, mà không hề mang theo một chút ý trách cứ nào.
Trong lòng cô có một loại cảm giác thoải mái nhẹ nhõm, trịnh trọng gật đầu với cô Toàn Cơ.
Cô Toàn Cơ nói cho Ngôn Tiểu Nặc việc phải tổ chức tiệc mừng công với Ngôn Tiểu Nặc: “Mấy ngày này em phải chú ý nghỉ ngơi thật nhiều, bồi dưỡng sức khỏe, nếu thực sự không thể đi được thì đừng miễn cưỡng”.
Nụ cười Ngôn Tiểu Nặc trở nên trong trẻo, như một đám khói mây: “Em biết rồi, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân”.
Cô Toàn Cơ nói: “Chị còn phải đi chuẩn bị việc tổ chức tiệc mừng công, không làm phiền em nghỉ ngơi nữa”.
Ngôn Tiểu Nặc muốn đi tiễn cô Toàn Cơ, nhưng lại bị cô Toàn Cơ ngăn lại: “Em ấy, đừng có đi lại nữa, mau về nghỉ ngơi đi”.
“Vậy thì chị đi từ từ nhé!” Ngôn Tiểu Nặc cười mỉm với cô Toàn Cơ, thấy bóng dáng cô Toàn Cơ đã biến mất ở đầu cầu thang cô mới quay về.
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình cô, tiệc mừng công...cô thật sự phải tham gia cùng với Mặc Tây Quyết sao?
Còn cả Vi Nhi.
Ngôn Tiểu Nặc thấy có chút mệt, liền thay quần áo lên giường nghỉ ngơi một chút.
Sau một giấc tỉnh lại, không ngờ đã đến buổi tối rồi.
Đường Mạt Ưu và Trình Tử Diễm quay về, thấy Mặc Tây Quyết đã tỉnh lại thì cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Đúng là kì tích, không ngờ cậu lại tỉnh lại nhanh như vậy”. Đường Mạt Ưu cười tươi rồi, nhìn vô cùng vui vẻ, “Tôi còn tưởng phải đợi thêm mấy ngày nữa”.
Mặc Tây Quyết cười nhàn nhạt: “Phải cảm ơn chú Trình và anh rồi”.
Đường Mạt Ưu cười nói: “Không đáng nhắc đến, không đánh nhắc đến, ha ha.
Trình Tử Diễm ở bên cạnh chỉ chăm chú kiểm tra các thông số sức khỏe của Mặc Tây Quyết mà không nói chuyện với bọn họ.
Mặc Tây Quyết liền nói: “Tuần sau có một bữa tiệc, chú Trình và Mạt Ưu cùng đến tham gia nhé”.
Đường Mạt Ưu nhìn Trình Tử Diễm, “Con không có ý kiến, bố có đi không?”
Trình Tử Diễm trầm mặc một lúc, rồi gật đầu, “Được, đúng dịp đến đây, có mấy người bạn còn chưa kịp đến thăm, nhân cơ hội gặp gỡ một chút”.
Mặc Tây Quyết lại rất kinh ngạc, Đường Mạt Ưu cũng vậy, hai người họ đều cho rằng Trình Tử Diễm sẽ không đi.
“Vậy chú A Dục thì sao?” Đường Mạt Ưu trầm ngâm rồi hỏi.
Trình Tử Diễm mỉm cười: “Chú A Dục đã không sao rồi, về sớm hay muộn đều không vấn đề”.
Đường Mạt Ưu nghĩ đến Kiểu Nam Hân, lại nói với Trình Tử Diễm: “Vậy thì sau tiệc mừng công chúng ta về Iceland nhé”.
Trình Tử Diễm gật đầu.
Mặc Tây Quyết nói: “Nếu đã như vậy thì đến lúc đó tôi sẽ tiến mọi người”.
Trình Tử Diễm cười nhạt không nói gì.
Đường Mạt Ưu cố tình chớp chớp mắt, trêu đùa nói: “Cậu ấy, đừng có tiễn chúng tôi, cậu còn một đống việc chưa giải quyết kia kìa”.
Mặc Tây Quyết không nói thêm gì nữa.
Thấy bộ dạng Mặc Tây Quyết không còn hứng thú nữa, Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu cũng không lưu lại thêm nữa, liền cùng nhau rời đi.
Ra đến hành lang thì gặp Ngôn Tiểu Nặc, trong tay Ngôn Tiểu Nặc đang bê khay đồ ăn, trên khay là một số đồ bổ.
Đường Mạt Ưu lập tức đi đến, hít thở thật sâu, cố ý nói một cách thật khoa trương: “Thơm thế, đây là làm cho A Quyết đúng không?”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên, nói nhỏ: “Sau tôi sẽ làm cho mọi người một phần”.
Đường Mạt Ưu lập tức cười nói: “Không cần đầu, tôi và bố đều biết nấu ăn, cô mau đem vào cho A Quyết đi”.
Trình Tử Diễm nói với Đường Mạt Ưu: "Được rồi, đừng có ở đó mà trêu Tiểu Nặc nữa, chúng ta xuống lầu ăn cơm đi”.
Ngôn Tiểu Nặc cười với hai người họ, rồi đi mở cửa phòng ngủ chính.
Mặc Tây Quyết đang định dậy, nhưng cánh tay bị thương kia không thể dùng lực được, nên anh chỉ có thể dùng một tay chống đỡ.
Ngôn Tiểu Nặc thấy vậy thì vội vàng đặt khay đồ ăn xuống bàn rồi đi tới đỡ Mặc Tây Quyết dậy.
“Anh từ từ một chút, cẩn thận động vào vết thương”. Ngôn Tiểu Nặc vừa dịu dàng nói, vừa tránh cánh tay của anh.
Một mùi hương thanh mát ập đến, không kịp phòng bị, nhưng lại vô cùng dễ chịu, Mặc Tây Quyết nhìn lên mái tóc đen dài của cô, những sợi tóc lấp lánh như dòng nước.
Trong lòng bất giác trào lên một cảm giác ngọt ngào, anh thuận thế đứng lên, nói với cô ấy: “Anh muốn đi tắm”.
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, lập tức đi vào nhà tắm xả nước cho anh.
Dùng tay thử nhiệt độ, cảm thấy vừa ẩm, thì lập tức quay người nói với Mặc Tây Quyết: “Nước được rồi đó, anh mau tắm..
Cô không nói tiếp được nữa, bởi vì Mặc Tây Quyết đã cởi hết quần áo trên người, chuẩn bị vào tắm.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy đầu nóng lên, vội vàng bịt mũi lại.
Có thể đừng phơi bày vẻ đẹp của bản thân trước mặt cô như thế mà không báo trước một lời không, có biết là cô không thể chống đỡ được không hả?
Mặc Tây Quyết thấy cô ôm lấy mũi, đôi mắt đào hoa đen nháy liếc liếc, đôi môi mỏng bất giác cong lên.
Anh nhẹ nhàng cúi người xuống, nói bên tại cô: “Ngoan, đến tắm cho anh”. Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ ngợi gì, lập tức đáp: “Vâng”.
Sự ngoan ngoãn của cô có chút khiến anh bất ngờ, trước nay dù là lúc quan hệ của hai người họ rất tốt, thì mỗi lần anh đưa ra yêu cầu này, cô đều lưỡng lự cả nửa ngày rồi mới đỏ mặt giúp anh tắm.
Hôm nay lại như cam tâm tình nguyện đồng ý.
Trong lòng Mặc Tây Quyết tràn ngập ngọt ngào, như làn nước ấm áp trong bồn tắm vậy.
Ngôn Tiểu Nặc thấy hai mắt anh chỉ nhìn mình, mà lại không có bất cứ hành động nào, cô nhẹ nhàng đẩy anh: "Không phải anh muốn đi tắm sao? Còn không tắm là nước lạnh mất đớ”.
“Ồ?” Mặc Tây Quyết nhếch nhếch mày, trêu đùa nói, “Sao lại vội thế?”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy giọng nói của mình đang run lên: “Em, em sợ anh bị cảm lạnh thôi mà”.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nhấc chân nằm vào bồn tắm.
Ngôn Tiểu Nặc lấy chiếc khăn bông mềm cọ người cho anh, cô cẩn thận tránh lớp bông gạc dày cộm trên tay anh.
Mặc Tây Quyết không nói gì nữa, giống như một bức tượng điêu khắc, để mặc cho Ngôn Tiểu Nặc rửa, trong nhà tắm là một khoảng trầm mặc yên tĩnh.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu, chỉ cảm thấy trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô lại không biết nói như thế nào.
Mặc Tây Quyết thấy cô cứ mãi cúi đầu xuống, ngón tay lại nhẹ nhàng đẩy đẩy cằm cô, khiến cô ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Cứ cúi đầu mãi thế, cổ không mỏi à?”
Ánh sáng ấm áp trong nhà tắm, khiến cho đôi mắt Mặc Tây Quyết lại trở nên thậm sâu hơn bao giờ hết, Ngôn Tiểu Nặc cứ nhìn cô như vậy, sao anh lại đẹp như vậy chứ, khiến cô không nỡ rời xa.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vươn đến, đặt một nụ hôn lên trán cô, mơn trớn trên viền tóc cô, rồi đến lông mày, sau đó là đầu mũi và cuối cùng đậu xuống đôi môi cô.
Cánh môi cô mát lạnh như que kem mùa hè, lại vô cùng xinh đẹp, anh chỉ muốn triền miên ở đó, không muốn rời đi dù chỉ là một chút.
“Ngôn Tiểu Nặc, em còn nhớ lần trước không quán cà phê, em nói về tình yêu không?” Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng buông tha đôi môi cô, thấp giọng nói.