Nữ bác sĩ rời đi với sự thích thú.
Mặc Tây Quyết nhìn đôi mắt sáng chói lấp lánh của Ngôn Tiểu Nặc, một tay nâng cằm cô lên: "Vui thế sao?”
“Ừm..” Ngôn Tiểu Nặc không dám nói, nhưng cô thực sự rất vui.
Không có thai, hơn nữa sau này Mặc Tây Quyết sẽ biết điều với cô hơn, như thế cô càng không thể mang thai.
Mặc Tây Quyết biết tâm tư của cô, vuốt ve tóc cô nói: “Đi thay quần áo đi, đến lúc nên đi ăn cơm rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, cô suýt nữa thì quên mất, buổi tối Mặc Tây Quyết còn đưa cô cùng đi ăn cơm.
Cô mặc lên chiếc áo khoác da cừu màu lông ngỗng và chiếc váy nhung tím nhạt, mái tóc được cô búi lên, nhìn rất dịu dàng và tràn đầy sức sống, khiến người ta cảm thấy tươi sáng Mặc Tây Quyết cảm thấy rất hài lòng, thơm lên má cô rồi ôm cô lên xe.
Khác với nơi lần trước đến, chỗ này phong cách thiên về kiểu Trung Hoa cổ điển, Căn phòng bọn họ ngôi chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy những cây cổ thụ ở bên ngoài, cùng tiếng nước chảy róc rách, trong làn nước còn có những bông hoa sen đang hé nở, vô cùng thanh lịch.
“Nơi đây khiến người ta cảm thấy rất yên tĩnh”.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười nhìn những bông hoa sen màu hồng, “Đẹp quá, còn là sen mọc cùng gốc”.
“Tuổi em còn nhỏ mà đã biết sen mọc cùng gốc rồi à?”
Mặc Tây Quyết cười nhẹ, "Nói với anh sen mọc cùng gốc, là muốn cùng anh gần như hình với bóng à?”
Ngôn Tiếu Nặc lập tức ngậm mồm, người gì mà tự luyến đến thế cơ chứ.
Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy cô Toàn Cơ, không biết tại sao, có lẽ vì lần video trước đây, nên cô luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Cô Toàn Cơ lại rất thoải mái chào hỏi, mỉm cười, còn mang theo một chai rượu. Rượu sâm banh Pháp.
Ngôn Tiếu Nặc bất giác nhìn sang Mặc Tây Quyết, chỉ thấy thần sắc của anh có chút thay đổi, ánh mắt cũng từ từ trở nên lạnh lùng.
“A Quyết, nếm thử loại sâm banh Pháp này đi”.
Cô Toàn Cơ đặt rượu lên bàn, cười ngọt ngào nói.
Mặc Tây Quyết cười nhạt: “Được, em giót cho anh một ly”.
Hàng mi dày của cô Toàn Cơ chớp chớp, đáp lại anh, “Được”.
Cách mở rượu sâm banh của cô ấy và Phó Cảnh Thâm hoàn toàn giống nhau, khó trách lần trước lúc ăn cơm ở nhà họ Phó cô lại cảm thấy quen mắt đến thế, đây thực sự là một sự trùng hợp sao?
Cô lén lút nhìn sắc mặt Mặc Tây Quyết càng ngày càng trầm xuống.
Sâm banh màu vàng nhạt được rót vào chiếc ly thủy tinh cao, bàn tay ngọc ngà của cô Toàn Cơ nâng lên, âm thanh trong trẻo như hoa quỳnh tạc từ băng: “A Quyết”.
Mặc Tây Quyết đón lấy chiếc ly nhưng chưa uống vội, chỉ đặt sang một bên.
Anh nhẹ nhàng nói, “Rượu này ở đâu ra vậy?”
Cô Toàn Cơ cười nhạt, “Anh quên rồi à? Ở Pháp em có một nông trại rượu”.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng kéo lấy tay Mặc Tây Quyết, lời Mặc Tây Quyết đến cửa miệng thì bị ngăn lại, anh quay đầu nhìn Ngôn Tiểu Nặc läc lắc đầu với anh. “Nông trại rượu của cô Toàn Cơ ngoài sâm banh ra thì còn rượu khác không?”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười hỏi. “Còn có rượu vang”.
Cô Toàn Cơ nở nụ cười ôn hòa, ăn nói đĩnh đạc, “Có điều, sâm banh vẫn là ngon nhất”.
“Thì ra là vật, giá chắc chăn là rất đắt phải không?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói.
“Rượu đắt hay không đắt thì chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là phải có người hiểu về rượu”. cô Toàn Cơ lại giót hai ly, một trong hai ly là cho Ngôn Tiểu Nặc, “Cô nói đúng không?”
Ngôn Tiểu Nặc hơi mím môi, “Cô nói rất đúng, giống như hoa nở có đẹp thì cũng cần có người ngắm”.
Cô Toàn Cơ gật gật đầu, nhấp một ngụm rượu, nói, “Tôi đi nhà vệ sinh một chút”.
Cô ấy không nhìn lên gương mặt trầm mặc của Mặc Tây Quyết một cái.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy da đầu tê dại.
Mặc Tây Quyết đập một tay xuống mặt bàn, “Hoang đường!”
Ngôn Tiểu Nặc giật mình một cái thật mạnh. “Em đi xem cô Toàn Cơ một chút”.
Cô vội vàng đứng lên rời đi, mùi thuốc súng tỏa ra tứ phía, cô vẫn nên sớm sớm tránh đi thì hơn.
Nhà vệ sinh ở đây đầu là kiểu độc lập từng cái từng cái phòng một, vô cùng sạch sẽ, Ngôn Tiểu Nặc lại không hề nhìn thấy cô Toàn Cơ ở đâu.
Đột nhiên có một trận âm thanh từ trong một phòng bên trong phát ra.
Tim cô thót lên một cái, tiến lại gần căn phòng đó, vừa định gọi thì nghe thấy một tiếng đàn ông lạnh lùng, “Rốt cuộc có phải là em không?”
Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt miệng, qua khe cửa cô nhìn thấy bóng hình Phó Cảnh Thâm và cô Toàn Cơ quấn quýt.
“Tôi không quen anh!" cô Toàn Cơ bị Phó Cảnh Thâm ôm chặt trong lòng, “Anh nhận nhầm người rồi, đây là nhà vệ sinh nữ!”
“Nhận nhầm?” Phó Cảnh Thâm cười lạnh, "Vậy thì để anh đích thân kiểm tra một chút!” Cô Toàn Cơ bị Phó Cảnh Thâm ép lên trên tường bằng gỗ, hôn thật sâu, Ngôn Tiểu Nặc nhìn đến ngẩn người, trong đầu là một khoảng trắng xóa.
Một cánh tay đặt ngang trước mặt cô, cô suýt chút nữa thì hét ra, một cánh tay khác bịt lấy miệng cô. Hương thơm vương vấn, là Mặc Tây Quyết.
Cô thả lỏng người, quay người cùng Mặc Tây Quyết rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc trâm mặc, Mặc Tây Quyết cũng trầm mặc
. “Dừng xe”. Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói.
Tài xế không nói gì, lập tức lái xe vào vệ đường dừng lại, Mặc Tây Quyết mở cửa xuống xe.
Chiếc áo khoác ngoài màu đen của anh bị gió thổi tung lên, càng làm đậm thêm sự cô đơn.
Ngôn Tiếu Nặc cũng mở cửa xuống xe, đi từng bước nhỏ đến bên anh.
Mặc Tây Quyết nghe thấy tiếng bước chân, trong lòng dần dần có chút ấm áp, dừng bước chân lại.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô nằm lấy bàn tay to lớn của anh.
Mặc Tây Quyết thuận thế ôm cô vào lòng, tiếng gió thổi phần phật bên tai, vòng tay của anh khiến cô tham lam.
Cô nghe thấy tiếng anh thở dài.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng anh thở dài, là vì cô Toàn Cơ sao?
“Mặc Tây Quyết, anh đừng không vui”. Giọng nói Ngôn Tiểu Nặc mềm mại, “Giữa hai người họ có hiểu lầm gì đó chăng, nói ra thì tốt rồi”. Mặc Tây Quyết không nói gì, đôi mắt đen láy nhìn xuống quang cảnh dưới cầu.
Ngôn Tiểu Nặc cũng nhìn về ánh đèn lấp lánh như dải ngân hà ấy, đây là phong cảnh nối tiếng của thành phố.
“Toàn Cơ, cô ấy đã từng là đứa con gái anh coi trọng nhất”. Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, “ Cô ấy rất ngoan, rất nghe lời, cái gì cũng làm theo lời anh nói”.
Ngôn Tiểu Nặc nằm chặt ngón tay.
Mặc Tây Quyết ôm cô càng chặt hơn, “Lần này vốn dĩ cô ấy không muốn quay về, là anh vừa dụ dỗ vừa đe dọa, khiến cô ấy không thế không về bên cạnh anh”.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cơ thể bắt đầu có chút lạnh.
“Thì ra nguyên nhân cô ấy không muốn quay về là vì ở đây có Phó Cảnh Thâm”. Mặc Tây Quyết trâm giọng nói, “ Cô ấy đang trốn tránh con người đó”.
Ngôn Tiếu Nặc suy nghĩ rất lâu mới nói một câu, “Nhìn thấy Phó Cảnh Thâm, cô ấy chắc cũng sẽ vui đúng không”.
“Em nói gì?” Giọng nói của Mặc Tây Quyết đột nhiên lạnh lùng, thả
hai cánh tay đang ôm cô ra.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy như bị thứ gì đó đâm mạnh vào, cười cười nói: "Không có gì, ở đây lạnh quá, em muốn về trong xe, chúng ta cùng về đi”.
Mặc Tây Quyết giữ cô lại, nói: Không phải anh tức giận với em”.
Ngôn Tiếu Nặc thoải mái cười cười, "Em biết, nếu là em, thì em cũng không thể làm tốt như anh”.
“ý em là gì?” Mặc Tây Quyết nhíu mày.
“Không có ý gì”. Ngôn Tiểu Nặc cười đến động lòng người, “Thứ gì đã mất đi rồi thì là mất đi rồi, miễn cưỡng cũng không tốt”.
“Mất đi?” Mặc Tây Quyết càng thêm hoài nghi, cười mà như không cười nhìn cô, “Em đang nói Toàn Cơ à?”
Ngôn Tiếu Nặc kiễng mũi chân, vỗ vỗ lên bả vai anh, an ủi, "Thất tình không khóc!”
“Phụt”. Mặc Tây Quyết nhịn không được bật cười, “Em vẫn đang ở bên cạnh anh, anh thấy tình cái gì?”
“Anh không phải thực sự định bắt cá hai tay chứ!” Ngôn Tiểu Nặc không vui nói, "Vậy thì từ hôm nay, anh đi theo đuổi tình yêu thực sự của anh quay lại đi, em chúc hai người bạc đầu giai lão...u, u...
Lời cô còn chưa nói hết, thì môi đã bị bịt lấy.
Nụ hôn nhiệt liệt trước sau như một, mang theo lòng nhiệt tình khó có thể kháng cự, sự tức giận trong lòng cô càng đậm, mạnh mẽ đẩy anh ra.
Tức chết cô mất thôi, cô mà phải làm công cụ cho đàn ông tìm sự an ủi khi bị thất tình à!
“Đừng đi!” Mặc Tây Quyết kéo cô lại, ánh mắt nghiêm túc, “Em trước nay đều cho rằng anh và Toàn Cơ là người yêu sao?”
“Không phải người yêu thì là cái gì! Cô ấy vừa về thì anh đích thân đến đón, cứ thế lên làm giám đốc thiết kế, cô ấy và Phó Cảnh Thâm ở cùng nhau anh liền khó chịu như thế, không phải ghen thì là gì!” Ngôn Tiểu Nặc nói một tràng dài.
Những lời này giấu trong đáy lòng cô rất lâu rồi, hôm nay được trút hất ra.
“Bộ dạng này của em rất giống đang ghen”. Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết cong lên, lấy trần mình gõ nhẹ vào trán anh, “Anh thích em ghen vì anh”.
“Em còn cho anh ăn muối đấy!" Ngôn Tiểu Nặc tức chết đi được,
“Đồ lăng nhăng!”
“Anh không lăng nhăng!” .
ngôn tình hài
“Hứ! Ai tin được!”
“Toàn Cơ là em gái anh!”
“Tên thật của cô ấy là Mặc Tây Toàn, là em gái ruột cùng cha cùng mẹ của anh”.
“Phụt...khụ khụ..”
Ngôn Tiếu Nặc suýt chút nữa thì bị nước bọt của chính mình làm cho sặc chết, “Anh, anh nói gì?”
“Em không sao chứ?” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vỏ vỗ lưng cô.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy bản thân ngu xuẩn không khác gì con heo, người ta quan tâm em gái ruột, cô cũng có thể nghĩ siêu nghĩ vẹo đi được.
Đúng là não hỏng.
Má cô đỏ ửng lên, Mặc Tây Quyết lại cho rằng cô nhịn đến không thở được, liền giúp cô làm hô hấp nhân tạo.
Ngôn Tiểu Nặc lúc túng.
Cũng tốt, cứ xoa dịu cái không khí căng thẳng ngại ngùng này trước đã.
“Được rồi, điều anh nên giải thích thì anh cũng giải thích rôi”. Mặc Tây Quyết cười cười nhìn cô.
Ngôn Tiếu Nặc hoài nghi, “Nhưng tại sao lại gọi cô ấy là cô Toàn cơ?
“Đấy là cái tên cô ấy tự đặt cho bản thân, cô ấy không muốn để cho bất cứ ai biết cô ấy là cô ba nhà họ Mặc”.
“Ô..vậy thì tại sao cô ấy lại quay về?”
Biểu cảm của Mặc Tây Quyết trở nên rất kì lạ, qua một lúc mới nói, “Cô ấy hết tiền rồi”.
Ngôn Tiếu Nặc suýt nữa thì cười ngất, “Anh lừa quỷ à?”
“Dù có là quỷ thì em cũng là con quỷ đẹp nhất”. Mặc Tây Quyết cười một cách dí dỏm, lại hôn lên môi cô một chút.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh khơi lên lòng hiếu kỳ, “Rốt cuộc là làm sao, đừng có đùa, nói mau đi”.
Mặc Tây Quyết cố tình thừa nước đục thả câu, “A, trên cầu lạnh quá, về nhà thôi”.
Nói xong liền bế bồng cô lên xe.
Trong xe so với bên ngoài thì ấm áp hơn nhiều, “Ngày mai không phải lên lớp đúng không? Giản Minh ngày mai về rồi, em cùng anh đi tập đoàn Đế Quốc một chuyến”.
“Ô, biết rồi”. Ngôn Tiểu Nặc ở trong lòng trợn mắt với anh, lẩm bẩm trả lời.
Mặc Tây Quyết ôm cô trong lòng, ngữ khí vô cùng dịu dàng, "Được rồi, anh đã giải thích rồi, em đừng có không vui nữa”.
Giọng điệu này của anh dường như cô thực sự đang ghen vậy.
“Em chỉ là hiếu kỳ”. Ngôn Tiểu Nặc trề môi nói, “Tính cách của cô Toàn Cơ chắc là loại thích tự do, sao lại có thể nghe lời anh cơ chứ?”
“Sau này em sẽ biết”. Mặc Tây Quyết thu lại nụ cười, trong đôi mắt anh như ẩn chứa một biến sao lấp lánh, nghiêm túc nói.