“Xử tội chết không tha." Mặc Tây Quyết trả lời không một chút do dự.
Ngôn Tiểu Nặc sững người ra.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào anh, anh cau mày lại và hỏi: “Em làm sao vậy?" "Không có gì." Ngôn Tiểu Nặc lập tức trở lại bình thường, thở một hơi dài, may quá đã không nói ra. "Sao em lại hỏi điều này làm gì?" Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết sáng long lanh, giống như ánh trăng rọi xuống đáy giếng vậy. "Em chỉ cảm động trước cốt truyện của bộ phim thôi, nên tình cờ hỏi anh mà thôi." Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc, cuối cùng không chịu dừng lại ở đây và hỏi tiếp, "Nếu như người đó không có ý lừa gạt anh thì sao?" "Không cố ý sao?" Mặc Tây Quyết khẽ nhướn hàng lông mày, "Vậy thì anh đánh giá rất cao dũng khí của anh ta, đồng thời cũng thương xót cho kết cục của anh ta."
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mồ hôi toát ra lạnh sống lưng cô.
Cô thực sự nên cảm ơn bản thân vì đã không nói sự thật ra.
Mặc Tây Quyết thấy thần sắc cô nhợt nhạt, và đầy mồ hội trên trán cô rồi anh đưa những ngón tay chạm vào trán đầy mồ hôi của cô, "Em sao vậy? Không được khoẻ sao?" "Em không sao, có lẽ hơi nóng." Ngôn Tiểu Nặc cười yếu ớt và vuốt lên trán. Hàng lông may thanh kiếm của Mặc Tây Quyết cau vào càng chặt hơn, giọng nói lạnh lùng, “Lái xe nhanh một chút." "Vâng, cậu chủ."
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy lòng cô rối bời như bòng bong, cô nhẹ nhàng dựa vào lòng anh và không nói gì. “Đến nơi rồi." Mặc Tây Quyết cúi đầu xuống hôn lên trán cô, "Xuống xe ăn chút gì đi."
Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác một chút, rồi mới cùng Mặc Tây Quyết bước xuống xe. "Em sao thế?” Mặc Tây Quyết cảm thấy cô không được tập trung, lông mày anh nhíu lại.
Phố Sam sung là con phố nhỏ có nhiều đồ ăn vặt, cô gái này là một người sành ăn, chỉ cần nhìn thấy đồ ăn là hai đôi mắt sáng lên. "Ah? A, đói rồi, mau đi ăn thôi." Ngôn Tiểu Nặc cười haha với anh, không nói lời nào liền kéo tay Mặc Tây Quyết chạy vào bên trong con phố.
Mặc Tây Quyết để Ngôn Tiểu Nặc kéo anh chạy vào bên trong con phố, lúc này vừa vào thời điểm của chợ đêm, mọi người đi qua đi lại rất đông, cho dù như vậy quản gia Duy Đức vẫn phải vệ vĩ theo sát anh. "Đảng kia có thịt xiên nướng, chúng mình có đi ăn không?" Ngôn Tiểu Nặc thấy một cái quầy bán đồ nướng gần đó, rồi chớp mắt hỏi Mặc Tây Quyết. Gương mặt đeo kính râm không biểu cảm của Mặc
Tây Quyết, “Không thích." "ở đẳng kia có bánh cá hầm.” “Không thích." "Vậy bánh bao nướng thì sao?" "Không thích." "Mặc Tây Quyết!" “Nũng nịu cũng vô dụng, anh không ăn."
Ngôn Tiểu Nặc sờ lên cái đói của cô, gương mặt ẩm ức, "Nhưng em rất đói."
Cái miệng mím chặt của Mặc Tây Quyết mới thư giãn ra chút. “Em muốn có người đi ăn cùng em mới vui." Ngôn Tiểu Nặc nói tiếp, liếc qua nhìn quản gia Duy Đức đứng cách đó không xa, rồi vẫy tay cười gọi lên, "Quản gia Duy Đức, chúng ta cùng đi ăn đi, được không?"
Quản gia Duy Đức chưa kịp trả lời, thì nhận được cái lườm lạnh lùng của Mặc Tây Quyết, ông ấy chỉ dám cười một cách ngượng ngùng, "Cô Ngôn, tôi tuổi cao rồi, không ăn được những thứ đó." "Ồ." Ngôn Tiểu Nặc đáp lại một tiếng, "Thật đáng tiếc, vậy tôi tìm mấy anh vệ sĩ để ăn cùng vậy."
Cô còn chưa kịp vẫy tay với mấy người vệ sĩ, thì bị
Mặc Tây Quyết kéo đi. “Anh kéo em làm gì vậy?" Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười rồi cố tình giả vờ bối rối.
Mặc Tây Quyết đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, rồi mím răng nói: “Đi ăn cùng em." Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới cười lên, bàn tay nhỏ của cô vô thức nằm chặt với bàn tay của anh, “Chờ chút chúng ta đi ăn đồ nướng, mì chua cay, đảm bảo tối nay anh sẽ thích cho mà xem. Mặc Tây Quyết cười nhạt nhìn cô, "Làm anh thích sao?" "Vâng!" Ngôn Tiểu Nặc chưa hiểu ra ý đồ trong lời nói của anh, nhanh chóng gạt đầu đồng ý.
Mặc Tây Quyết hơi cười mỉm, ghé vào tai cô rồi thổi ra một hơi ẩm, "Vậy thì em phải ăn nhiều một chút, để tránh sau hai lần đã mệt rồi, làm anh không vui đưoc."
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới hiểu ra ý của cô muốn nói bị anh bóp méo đi rồi, cô che miệng lại, và gương mặt cô đỏ lên. "Mặc Tây Quyết!" Ngôn Tiểu Nặc vừa tức vừa ngại, "Em đang nói đến ăn, anh nghĩ đi đâu vây!" "Anh đang nói đến ăn, nhưng mà là ăn em." Mặc Tây
Quyết cười rồi nhẹ cô một cái.
Thật là đáng yêu quá đi, nếu như không phải con đường đông đúc người qua lại, thì anh thực sự đã chiếm đoạt lấy dung nhan xinh xắn đó của cô rồi.
Đột nhiên, Mặc Tây Quyết buông tay Ngôn Tiểu Nặc ra, nhanh chóng nhìn về một hướng rồi chạy đuổi theo. "Làm phiền cho qua một chút." Ngôn Tiểu Nặc vừa nói vừa chạy đi tìm bóng hình cao lớn của Mặc Tây Quyết.
Cô nhanh chóng đuổi kịp, thì thấy Mặc Tây Quyết phía trước không xa, bước chân cô chạy chậm lại.
Khi đến gần mới nhìn thấy, hoá ra là anh mua bóng bay cho cô. "Cho em này." Mặc Tây Quyết đưa quả bóng hình trái tim màu hồng vào tay cô.
Ngôn Tiểu Nặc nhận quả bóng, dòng người cứ thể đi qua người cô, nhưng trong mắt cô chỉ có một mình anh. "Anh thấy em hôn anh sẽ tốt hơn là nhìn chằm chằm vào anh như vậy." Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất nhẹ nhàng, thực sự giọng rất hay.
Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy quả bóng bay, nhẹ nhàng nhón gót chân lên nhưng chỉ vươn được tới cằm của anh.
Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng rồi hôn chặt lên môi cô.
Mọi người ở xung quanh đều đứng lại, hô hào, kêu lên không ngừng và có cả nhiều người chụp ảnh nữa. "Cô xem người đàn ông kia tuy đeo kính râm nhưng rất có khí chất." "Đừng có bị si mê nữa, bưoi toi mà lại đeo kính râm chưa biết chừng lại là một kẻ bị mù."
Mặc Tây Quyết nghe theo âm thanh, và thông qua kính râm lườm thẳng vào người đàn ông vừa nhắc tới anh.
Ngôn Tiểu Nặc cười khúc khích.
Mặc Tây Quyết đột nhiên mất hứng rồi dẫn Ngôn Tiểu Nặc đến một tiệm đồ nướng. “Thịt dê nướng, cà tím, khoai tây lát, bánh bao nướng, cá nướng, ừm, gọi thêm một chai nước cam ép to.” Ngôn Tiểu Nặc vừa đánh dấu vào menu thực đơn, vừa nói với nhân viên phục vụ đứng bên cạnh.
Còn Mặc Tây Quyết chi ngồi bên cạnh im như tượng. "Anh có gửi thấy không? Mùi thơm này làm người ta không thể cưỡng lại được." Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi dài, thơm quá, cô như muốn chảy nước miếng ra rồi. "Ö?" Mặc Tây Quyết đeo kính râm mặc dù không nhìn rõ biểu cảm nhưng khoé môi anh khẽ cong lên lộ ra một nụ cười. “Này, em đang nói tới đồ nướng, anh đừng có mà nghĩ linh tinh.” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng giải thích với anh. "Xem ra là anh không phải rồi." Mặc Tây Quyết nói lên một câu, nụ cười càng sâu hơn, "Anh vẫn chưa làm em hài lòng nên mới để em mượn thức ăn để ám thị anh."
Ngôn Tiểu Nặc quyết định im lặng là vàng. Một lúc sau, những món ăn cô gọi dần dần được bưng ra.
Ngôn Tiểu Nặc cầm một xiên thịt dê nướng lên, xiên thịt vừa nướng xong vẫn còn dầu và hoà quyện với mùi thơm của thì là và bột ớt, khiến cô không thể chờ thêm được nữa.
Lúc này quản gia Duy Đức tới, báo cáo tiến độ công việc với Mặc Tây Quyết trước, "Cậu chủ, đã xử lý xong cả rồi." Sau đó ánh mắt liếc về chiếc đĩa có thịt nướng, "Có cần... "Không cần." Mặc Tây Quyết xua tay, "Bên cạnh còn chỗ ngồi, anh cũng ngồi xuống ăn đi." "Tôi?" Quản gia Duy Đức lấy làm ngạc nhiên. "Quản gia Duy Đức.” Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu lên, lấy một xiên thịt nướng đưa cho ông ấy, ông ăn thử một xiên đi." "Cảm ơn cô Ngôn." Quản gia Duy Đức nhìn vào đôi mắt trong vắt của cô và bất giác mỉm cười, "Cô cứ dùng tự nhiên, tôi sang bên cạnh một chút."
Ông không dám nhận xiên thịt nướng của Ngôn Tiểu Nặc trong khi có Mặc Tây Quyết ở đó.
Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, lấy một xiên thịt nướng đưa tiếp cho Mặc Tây Quyết, "Anh mau ăn đi."
Mặc Tây Quyết sững lại một chút rồi mới nhận que xiên thịt nướng.
Coi như cô thông mình, biểu cảm dần dần trở nên dịu thư giãn, lẽ nào cô nghĩ đủ mọi cách để anh ăn cùng cô, mùi vị thật là tuyệt.
Anh nghĩ như vậy, rồi ăn hết một xiên thịt nướng trong vô thức mà không hề thấy khó chịu, ngoại trừ việc anh muốn ăn thêm một xiên nữa.
Ngôn Tiểu Nặc rót hai cốc nước cam ép, “Nào, chúc mừng chuyến thăm lần đầu tiên của anh đến quầy thịt nướng, nâng ly." “Nếu không phải là em, anh sẽ không tới đây." Mặc Tây Quyết khẩy môi một tiếng và nói.
Ngôn Tiểu Nặc không để tâm cười nhẹ và tiếp tục thưởng thức bữa thịt nướng thịnh soạn. Đồ nướng là thứ một khi nếm thử mĩ vị của nó thì chỉ càng bị nghiện mà thôi. Tổng giám đốc cũng là người, cũng không nằm nắm ngoại lệ. "Mặc Tây Quyết, xiên thịt nướng đó là của em!" Ngôn Tiểu Nặc cần một miếng cà tím nướng, chỉ vào xiên thịt nướng trong tay Mặc Tây Quyết và tuyên bố chủ quyền. "Ố?" Mặc Tây Quyết cười khểnh, "Đây là của anh chứ, có giỏi thì cứ cướp." “Cướp thì cướp!"
Ngôn Tiểu Nặc đặt miếng cà tím nướng xuống, nhanh chóng tiến tới túm lại xiên thịt nướng. Mặc Tây Quyết sử dụng lợi thế chiều cao của anh đưa đi đưa lại, không để Ngôn Tiểu Nặc lấy được. Quản gia Duy Đức và mấy vệ sĩ đều bị sốc.
Ông chưa bao giờ thấy anh như vậy, Mặc Tây Quyết dùng đồ ăn via hè, không được vệ sinh cho lầm, nhưng lại đặc biệt thấy ngon và vui vẻ như vậy.
Mặc dù đeo kính râm, nhưng nụ cười trên mặt không thể giấu nổi.
Nhân viên phục vụ thấy vậy đành phải lên tiếng, "Này anh chàng, nếu như thấy không đủ có thể gọi thêm cũng không sao, chiếc que này rất nhọn cẩn thận mà bị thương."
Mặc Tây Quyết đang đùa rất vui, nghe thấy lời nói này, anh lập tức dừng lại. "Cho em này, đừng như vậy." Mặc Tây Quyết đưa chiếc xiên thịt nướng trong tay anh cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc lườm anh lấy một cái, rồi mới ngoan ngoãn ngồi xuống ăn thịt nướng. "Thêm 20 xiên nữa." Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng gọi thêm món, ánh mắt nhìn vào Ngôn Tiểu Nặc một cách đắm chiêu vô thức. Thật hiểm khi thấy cô ăn ngon lành như vậy. Người phục vụ ngya lập tức mỉm cười nhắc đầu bếp làm thêm 20 xiên thịt nướng. Cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc cũng ăn một bữa vui vẻ và thoả mãn.
Mặc Tây Quyết xoa lên tóc cô và cười, "Có muốn ăn mì chua cay nữa không?" “Á, không ăn được nữa rồi," Ngôn Tiểu Nặc vuốt lên bụng, cười một chút, “Ăn nhiều quá, rất no và vui." "Thực sự không ăn nữa sao?" Mặc Tây Quyết hỏi lại, "Chờ chút nữa về, anh sẽ không đến đây nữa đâu.” “Không ăn nữa.” Ngôn Tiểu Nặc cười, “Em thích vừa ăn mì chua cay vừa xem phim." "Không tốt cho tiêu hoá." Mặc Tây Quyết cau mày lại, nói một cách rất nghiêm túc, "Không được ăn như vậy." "Ăn uống vui vẻ là tốt nhất." Ngôn Tiểu Nặc mắt to tròn cười nói với anh, "Hay là, tổng giám đốc, ngay mai chúng ta thử cách ăn này xem sao?" "Không cần phải ngày mai mà luôn bay giờ." Mặc
Tây Quyết cười lên, lập tức đứng dậy rồi rời đi, “Về nhà tắm rửa rồi thử xem sao."
Cuối cùng anh cười đùa giễu, "Hiếm khi em thứ cái mới.”
Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác nhìn anh, gương mặt nhỏ giống như quả ớt chín đỏ, dậm chân giận dữ, Mặc Tây Quyết cười ôm cô vào lòng.
Quản gia Duy Đức đang thanh toán cách đó xa nghe thấy điều đó, không nhịn được cúi đầu xuống cười.