Bóng tối ở hành lang dường như không có điểm dừng, ngoài trừ tiếng hít thở cô nề của Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc.
Bầu trời đêm cô nề như muốn mua xuống.
Cánh tay mảnh khảnh của cô ôm chặt eo anh, sức lực rất phi thường, anh muốn rời đi, nhưng lại không thể bước được.
"Ngôn Tiểu Nặc, anh có lỗi với em” Cuối cùng, anh nói một câu như vậy, giọng anh âm trầm như bóng đêm trước mắt, rõ ràng là một câu nói xin lỗi, nhưng lại nghe ra sự tiếc nuối đến vô hạn.
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, vùi mặt vào lưng anh, cô nhỏ giọng hỏi: "Mặc Tây Quyết, những gì anh nói lúc đầu, bây giờ anh còn nhớ không?”.
Mặc Tây Quyết cảm thấy lông ngực đau xót, xông thẳng lên cổ họng, hồi lâu sau anh mới nhịn được, mở miệng nhưng cảm thấy rất khó khắn: "Nhớ." "Lần này, em sẽ không rời khỏi anh nữa đâu" Ngôn Tiểu Nặc khóc nói với anh: "Anh cũng không được rời khỏi em, nếu không, em sẽ chết trước mặt anh.".
Mặc Tây Quyết run lên trong lòng, bụm miệng cô lại, trong mắt có sự tức giận khó nói: "Không được nói linh tinh!”.
"Em không nói linh tinh!" Ngôn Tiểu Nặc kéo tay anh xuống, ánh mắt đẫm lệ: "Anh có biết những năm qua em sống như thế nào không? Còn sống, nhưng sống không bằng chết”.
Mặc Tây Quyết đưa tay lên, giúp cô lau nước mắt giàn giụa trên mặt, nói: "Không còn sớm nữa, đi về nghỉ thôi”.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩn ra: "Vậy còn anh?" Mặc Tây Quyết đáp: "Anh tiễn em trở về"
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi một cái, chịu đựng sự lạnh lão trong lòng, hỏi: "Anh, không muốn đi cùng em sao?".
Ánh mắt của Mặc Tây Quyết cố che giấu cảm xúc phức tạp, nói: "Anh còn có việc."
"Là chuyện gì?".
Ngôn Tiểu Nặc hỏi, thật ra cô rất muốn hỏi anh xem 5 năm qua anh đã đi đâu, tại sao rõ ràng anh còn sống mà lại không đến tìm cô.
Nhưng cô cảm thấy Mặc Tây Quyết không giống như trước nữa, trước kia anh ở trước mặt cô sẽ không yên lặng như vậy, cũng không trầm lắng ưu tư, cô không thấy được tâm tư trong mắt anh, cũng không nghe thấy giọng nói trong lòng anh.
Quả nhiên, Mặc Tây Quyết lại yên lặng.
Lúc trở về đã là đêm muộn, chỗ ở của anh và phòng của cô cách nhau cũng không xa, nhiệt độ ban đêm vô cùng thấp.
Anh chỉ đơn giản là dắt tay cô, cũng hạn chế với nắm tay.
Bóng đêm tịch mịch, trăng sao không tiếng động, hai người họ không hẹn mà cùng lựa chọn yên lặng.
"Đến rồi" Mặc Tây Quyết giúp cô mở cửa.
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi một cái, hỏi: "Anh, anh không đi vào sao?".
Mặc Tây Quyết duỗi ngón tay đang nắm chặt, biến sự bất lực thành dịu dàng, không chút do dự vuốt chân mày cô: "Ngủ ngon”.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình vô cùng đau đớn, trong lòng có chút giận dữ, nhưng cô vẫn nói: "Ở lại với em được không?”.
Dáng vẻ yếu đuối đáng thương của cô suýt chút nữa làm Mặc Tây Quyết đồng ý, nhưng anh không thể.
Mặc Tây Quyết cúi người ôm lấy cô, đặt cô lên trên giường.
Nhìn đôi mi trầm lặng của anh, Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên lấy hết dũng khí, trước khi anh buông cô ra, đưa môi của mình lên.
Đã trải qua 5 năm, đây là lần đầu tiên anh có tiếp xúc thân mật với cô.
Ngôn Tiểu Nặc đã đặt tất cả nỗi nhớ nhung, lặng thầm, đau đớn 5 năm qua vào nụ hôn này.
Trong bóng tối tĩnh lặng, hai người quấn quít nóng bỏng, Mặc Tây Quyết chỉ muốn đắm chìm mãi, nhưng anh vẫn ngừng lại.
"Ta đi đây." Đây là điều duy nhất mà anh có thể nói với cô.
Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt, tủi thân nói: "Anh, anh không muốn em sao?" "Không phải." Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Ngôn Tiểu Nặc dán chặt vào cơ thể anh, anh không biết rằng hiện giờ cô thực sự muốn biến thành chiếc áo khoác của anh, không rời khỏi anh phút giây nào.
"Mấy năm nay, anh đã đi đâu?” Ngôn Tiểu Nặc có thể cảm nhận được cơ thể Mặc Tây Quyết bỗng nhiên cũng lên, anh đúng dậy, toàn bộ ý niệm dục vọng trong đáy mắt lập tức biến mất.
Ánh mắt đen lạnh lùng làm cho Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Giải độc.” Rõ ràng chỉ có hai chữ, nhưng lại làm cho Ngôn Tiểu Nặc hối hận khi đã hỏi câu hỏi này.
Không khí ngày càng ngột ngạt, Mặc Tây Quyết đứng dậy, mang theo vẻ lạnh lùng mở cửa rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc tựa vào đầu giường, niềm hạnh phúc vui sướng khi gặp lại được anh cũng từ từ lạnh dân.
Cô cũng không thể ngờ được rằng khi cô gặp lại anh một lần nữa lại là cảnh tượng này, cô cảm thấy anh rất xa lạ.
Ánh trăng trong sáng lạnh lùng, xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào bệ cửa sổ đá cẩm thạch, ánh trăng lạnh lẽo, soi sáng tâm hồn cô độc lúc này của cô.
Nơi mà đèn vẫn sáng trong trang viên nhà họ Mặc lúc này cũng chỉ có chỗ của Mặc Tây Thần.
Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Ánh mắt của Mặc Tây Thần hơi nhíu lại, nhẹ nhàng than thở.
Anh đi đến mở cửa, nhìn người tới, nhường đường.
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tây Quyết hơi chút thống khổ, nói: "Anh, giúp em thay thuốc." Mặc Tây Thân lập tức khóa trái cửa, giúp Mặc Tây Quyết cởi quần áo ra.
Anh sợ đến ngây người.
Trừ mặt và cổ, trên người Mặc Tây Quyết không có chỗ nào là lành lặn.
Vết thương rất sâu, chỗ eo đã bắt đầu rỉ máu.
Giọng nói của Mặc Tây Thần tràn ngập mùi máu: "Ai làm cho cậu thành thế này? Nói cho anh biết, anh sẽ bắt người đó phải trả giá gấp vạn lần!"
Mặc Tây Quyết nhắm hai mắt lại: "Thay thuốc đi."
Thấy anh không nói, Mặc Tây Thần cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ giúp anh tỉ mỉ thay thuốc.
Đến khi thay thuốc xong, đêm nay cũng nhanh chóng qua đi.
Mặc Tây Thần xử lý gọn gàng đống quần áo nhuốm máu, mặc quần áo mới cho Mặc Tây Quyết.
"Bây giờ em ở đâu?” Mặc Tây Thần trâm giọng hỏi.
Trên trán Mặc Tây Quyết đều là mô hội, lắc đầu một cái, sau đó đi ra ngoài từ cửa sổ.
Anh chỉ cảm thấy từng vết thương trên người đều vô cùng đau đớn, giống như mình đang đi ở trong biển mưa đao kiếm.
Anh trở về chỗ ở của mình nghỉ ngơi một lát, vừa vào cửa đã nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi ở bên giường chờ anh.
"Em cũng biết anh sẽ trở lại.".
Ngôn Tiểu Nặc lấy ra đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong: "Cùng nhau ăn có được không?”.
Cô đã nghĩ hết rồi, anh kháng cự cô cũng không sao cả, giữa bọn họ dù sao cũng có 5 năm bỏ quên, cô tin mình có thể tìm lại Mặc Tây Quyết trước kia trở về.
Mặc Tây Quyết không đành lòng cự tuyệt cô, ngồi ở bên bàn cùng cô ăn cơm.
Ăn xong rồi anh mau chóng nằm xuống ngủ, không nói một lời, không có lấy một nụ cười, có chăng chỉ là bóng lưng đưa về phía cô.
Mặc Tây Quyết không dám mở miệng, sợ sự khác lạ trong giọng nói sẽ làm cô nghi ngờ.
Đó là quá khứ mà cô không thể tiếp nhận.
Trong không khí có mùi thơm nhẹ nhàng trên người cô, làm tâm trạng của anh cũng bình tĩnh lại.
Ngôn Tiểu Nặc cũng là cả đêm không ngủ, dù cho anh có đưa lưng về mình, cô cũng ôm anh.
Ngủ tâm một tiếng đồng hồ, cô đứng dậy, phải đi đưa A Thừa đi học rồi.
Mặc Tây Quyết căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc dừng lại trên mặt anh, không muốn rời đi chút nào.
Cô cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mỏng một chút.
Khi tiếng đóng cửa vang lên, đôi mắt nhắm chặt của Mặc Tây Quyết lập tức mở ra.
Anh đứng dậy, thấy trên bàn kia có chén bát đã được sắp xếp gọn, bàn tay nắm lại thật chặt.
Anh quay đầu đi chỗ khác, xoay người rời đi.
Khi Ngôn Tiểu Nặc trở lại lần nữa, trong phòng đã trống không.
Cô chưa trở về phòng khách của mình, đợi ở đây đã mấy ngày, Mặc Tây Quyết cũng chưa hề xuất hiện.
Anh đi rất dứt khoát, có lúc Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cô gặp lại được anh giống như một giấc mơ vậy.
Nhưng cô biết anh vẫn chưa chết, anh còn sống, đây quả thực là tin tức tốt đối với cô.
Nhưng cô biết, điều bí mật này không thể để người khác biết được, đặc biệt là khi đối mặt với Mặc Lăng Thiên.
"Nghe nói mấy hôm nay cô thường hay đến chỗ của A Quyết?" Mặc Lăng Thiên đích trong ánh mắt mang sâm Sâm tìm tòi nghiên cứu ý.
Ngôn Tiểu Nặc cố gắng duy trì vẻ lạnh lùng trên mặt, nói: "Đúng vậy, thì sao chứ?”.
Ngôn Tình Hay
"Ha?".
Mặc Lăng Thiên cười nhạt: "Không lẽ cô thật sự cho rằng linh hồn A Quyết vẫn còn ở chỗ cũ? Hay là có chuyện gì mà tôi không biết?".
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên giật mình, giọng nói vẫn cố bình thản: "Nếu như có thể gặp được linh hồn của anh ấy, tôi cũng cam tâm tình nguyện.".
Mặc Lăng Thiên cau mày lại, hỏi: "Chuyện học tập của A Thừa thế nào rồi?".
Ngôn Tiểu Nặc trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "A Thừa vốn dĩ rất thông minh, tiến bộ rất nhanh, bây giờ đã có thể vẽ được người rồi, hơn nữa còn rất truyền thân”.
Mặc Lăng Thiên nói: "Mang tranh của nó đến đây cho tôi xem một chút."
Ngôn Tiểu Nặc đưa bài tập của A Thừa cho ông ta.
"Không tôi." Mặc Lăng Thiên xem xong tranh của A Thừa, đặt lên trên bàn uống trà nhỏ: "Nó vẽ cô cũng giống lắm, tốt hơn nhiều so với thầy giáo cũ.
Xem ra thành quả mấy năm nay của cô cũng không uống phí." Ngôn Tiểu Nặc chỉ đứng yên, cũng không đáp lời.
"Xem ra cô rất có khả năng dạy dỗ trẻ em."Mặc Lăng Thiên cười: " Bóng tối ở hành lang dường như không có điểm dừng, ngoài trừ tiếng hít thở cô nề của Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc.
Bầu trời đêm cô nề như muốn mua xuống.
Cánh tay mảnh khảnh của cô ôm chặt eo anh, sức lực rất phi thường, anh muốn rời đi, nhưng lại không thể bước được.
"Ngôn Tiểu Nặc, anh có lỗi với em” Cuối cùng, anh nói một câu như vậy, giọng anh âm trầm như bóng đêm trước mắt, rõ ràng là một câu nói xin lỗi, nhưng lại nghe ra sự tiếc nuối đến vô hạn.
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, vùi mặt vào lưng anh, cô nhỏ giọng hỏi: "Mặc Tây Quyết, những gì anh nói lúc đầu, bây giờ anh còn nhớ không?”.
Mặc Tây Quyết cảm thấy lông ngực đau xót, xông thẳng lên cổ họng, hồi lâu sau anh mới nhịn được, mở miệng nhưng cảm thấy rất khó khắn: "Nhớ." "Lần này, em sẽ không rời khỏi anh nữa đâu" Ngôn Tiểu Nặc khóc nói với anh: "Anh cũng không được rời khỏi em, nếu không, em sẽ chết trước mặt anh.".
Mặc Tây Quyết run lên trong lòng, bụm miệng cô lại, trong mắt có sự tức giận khó nói: "Không được nói linh tinh!”.
"Em không nói linh tinh!" Ngôn Tiểu Nặc kéo tay anh xuống, ánh mắt đẫm lệ: "Anh có biết những năm qua em sống như thế nào không? Còn sống, nhưng sống không bằng chết”.
Mặc Tây Quyết đưa tay lên, giúp cô lau nước mắt giàn giụa trên mặt, nói: "Không còn sớm nữa, đi về nghỉ thôi”.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩn ra: "Vậy còn anh?" Mặc Tây Quyết đáp: "Anh tiễn em trở về"
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi một cái, chịu đựng sự lạnh lão trong lòng, hỏi: "Anh, không muốn đi cùng em sao?".
Ánh mắt của Mặc Tây Quyết cố che giấu cảm xúc phức tạp, nói: "Anh còn có việc.".
"Là chuyện gì?".
Ngôn Tiểu Nặc hỏi, thật ra cô rất muốn hỏi anh xem 5 năm qua anh đã đi đâu, tại sao rõ ràng anh còn sống mà lại không đến tìm cô.
Nhưng cô cảm thấy Mặc Tây Quyết không giống như trước nữa, trước kia anh ở trước mặt cô sẽ không yên lặng như vậy, cũng không trầm lắng ưu tư, cô không thấy được tâm tư trong mắt anh, cũng không nghe thấy giọng nói trong lòng anh.
Quả nhiên, Mặc Tây Quyết lại yên lặng.
Lúc trở về đã là đêm muộn, chỗ ở của anh và phòng của cô cách nhau cũng không xa, nhiệt độ ban đêm vô cùng thấp.
Anh chỉ đơn giản là dắt tay cô, cũng hạn chế với nắm tay.
Bóng đêm tịch mịch, trăng sao không tiếng động, hai người họ không hẹn mà cùng lựa chọn yên lặng.
"Đến rồi" Mặc Tây Quyết giúp cô mở cửa.
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi một cái, hỏi: "Anh, anh không đi vào sao?".
Mặc Tây Quyết duỗi ngón tay đang nắm chặt, biến sự bất lực thành dịu dàng, không chút do dự vuốt chân mày cô: "Ngủ ngon”.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình vô cùng đau đớn, trong lòng có chút giận dữ, nhưng cô vẫn nói: "Ở lại với em được không?”.
Dáng vẻ yếu đuối đáng thương của cô suýt chút nữa làm Mặc Tây Quyết đồng ý, nhưng anh không thể.
Mặc Tây Quyết cúi người ôm lấy cô, đặt cô lên trên giường.
Nhìn đôi mi trầm lặng của anh, Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên lấy hết dũng khí, trước khi anh buông cô ra, đưa môi của mình lên.
Đã trải qua 5 năm, đây là lần đầu tiên anh có tiếp xúc thân mật với cô.
Ngôn Tiểu Nặc đã đặt tất cả nỗi nhớ nhung, lặng thầm, đau đớn 5 năm qua vào nụ hôn này.
Trong bóng tối tĩnh lặng, hai người quấn quít nóng bỏng, Mặc Tây Quyết chỉ muốn đắm chìm mãi, nhưng anh vẫn ngừng lại.
"Ta đi đây." Đây là điều duy nhất mà anh có thể nói với cô.
Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt, tủi thân nói: "Anh, anh không muốn em sao?" "Không phải." Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Ngôn Tiểu Nặc dán chặt vào cơ thể anh, anh không biết rằng hiện giờ cô thực sự muốn biến thành chiếc áo khoác của anh, không rời khỏi anh phút giây nào.
"Mấy năm nay, anh đã đi đâu?” Ngôn Tiểu Nặc có thể cảm nhận được cơ thể Mặc Tây Quyết bỗng nhiên cũng lên, anh đúng dậy, toàn bộ ý niệm dục vọng trong đáy mắt lập tức biến mất.
Ánh mắt đen lạnh lùng làm cho Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Giải độc.” Rõ ràng chỉ có hai chữ, nhưng lại làm cho Ngôn Tiểu Nặc hối hận khi đã hỏi câu hỏi này.
Không khí ngày càng ngột ngạt, Mặc Tây Quyết đứng dậy, mang theo vẻ lạnh lùng mở cửa rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc tựa vào đầu giường, niềm hạnh phúc vui sướng khi gặp lại được anh cũng từ từ lạnh dân.
Cô cũng không thể ngờ được rằng khi cô gặp lại anh một lần nữa lại là cảnh tượng này, cô cảm thấy anh rất xa lạ.
Ánh trăng trong sáng lạnh lùng, xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào bệ cửa sổ đá cẩm thạch, ánh trăng lạnh lẽo, soi sáng tâm hồn cô độc lúc này của cô.
Nơi mà đèn vẫn sáng trong trang viên nhà họ Mặc lúc này cũng chỉ có chỗ của Mặc Tây Thần.
Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Ánh mắt của Mặc Tây Thần hơi nhíu lại, nhẹ nhàng than thở.
Anh đi đến mở cửa, nhìn người tới, nhường đường.
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tây Quyết hơi chút thống khổ, nói: "Anh, giúp em thay thuốc." Mặc Tây Thân lập tức khóa trái cửa, giúp Mặc Tây Quyết cởi quần áo ra.
Anh sợ đến ngây người.
Trừ mặt và cổ, trên người Mặc Tây Quyết không có chỗ nào là lành lặn.
Vết thương rất sâu, chỗ eo đã bắt đầu rỉ máu.
Giọng nói của Mặc Tây Thần tràn ngập mùi máu: "Ai làm cho cậu thành thế này? Nói cho anh biết, anh sẽ bắt người đó phải trả giá gấp vạn lần!"
Mặc Tây Quyết nhắm hai mắt lại: "Thay thuốc đi."
Thấy anh không nói, Mặc Tây Thần cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ giúp anh tỉ mỉ thay thuốc.
Đến khi thay thuốc xong, đêm nay cũng nhanh chóng qua đi.
Mặc Tây Thần xử lý gọn gàng đống quần áo nhuốm máu, mặc quần áo mới cho Mặc Tây Quyết.
"Bây giờ em ở đâu?” Mặc Tây Thần trâm giọng hỏi.
Trên trán Mặc Tây Quyết đều là mô hội, lắc đầu một cái, sau đó đi ra ngoài từ cửa sổ.
Anh chỉ cảm thấy từng vết thương trên người đều vô cùng đau đớn, giống như mình đang đi ở trong biển mưa đao kiếm.
Anh trở về chỗ ở của mình nghỉ ngơi một lát, vừa vào cửa đã nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi ở bên giường chờ anh.
"Em cũng biết anh sẽ trở lại.".
Ngôn Tiểu Nặc lấy ra đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong: "Cùng nhau ăn có được không?”.
Cô đã nghĩ hết rồi, anh kháng cự cô cũng không sao cả, giữa bọn họ dù sao cũng có 5 năm bỏ quên, cô tin mình có thể tìm lại Mặc Tây Quyết trước kia trở về.
Mặc Tây Quyết không đành lòng cự tuyệt cô, ngồi ở bên bàn cùng cô ăn cơm.
Ăn xong rồi anh mau chóng nằm xuống ngủ, không nói một lời, không có lấy một nụ cười, có chăng chỉ là bóng lưng đưa về phía cô.
Mặc Tây Quyết không dám mở miệng, sợ sự khác lạ trong giọng nói sẽ làm cô nghi ngờ.
Đó là quá khứ mà cô không thể tiếp nhận.
Trong không khí có mùi thơm nhẹ nhàng trên người cô, làm tâm trạng của anh cũng bình tĩnh lại.
Ngôn Tiểu Nặc cũng là cả đêm không ngủ, dù cho anh có đưa lưng về mình, cô cũng ôm anh.
Ngủ tâm một tiếng đồng hồ, cô đứng dậy, phải đi đưa A Thừa đi học rồi.
Mặc Tây Quyết căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc dừng lại trên mặt anh, không muốn rời đi chút nào.
Cô cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mỏng một chút.
Khi tiếng đóng cửa vang lên, đôi mắt nhắm chặt của Mặc Tây Quyết lập tức mở ra.
Anh đứng dậy, thấy trên bàn kia có chén bát đã được sắp xếp gọn, bàn tay nắm lại thật chặt.
Anh quay đầu đi chỗ khác, xoay người rời đi.
Khi Ngôn Tiểu Nặc trở lại lần nữa, trong phòng đã trống không.
Cô chưa trở về phòng khách của mình, đợi ở đây đã mấy ngày, Mặc Tây Quyết cũng chưa hề xuất hiện.
Anh đi rất dứt khoát, có lúc Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cô gặp lại được anh giống như một giấc mơ vậy.
Nhưng cô biết anh vẫn chưa chết, anh còn sống, đây quả thực là tin tức tốt đối với cô.
Nhưng cô biết, điều bí mật này không thể để người khác biết được, đặc biệt là khi đối mặt với Mặc Lăng Thiên.
"Nghe nói mấy hôm nay cô thường hay đến chỗ của A Quyết?" Mặc Lăng Thiên đích trong ánh mắt mang sâm Sâm tìm tòi nghiên cứu ý.
Ngôn Tiểu Nặc cố gắng duy trì vẻ lạnh lùng trên mặt, nói: "Đúng vậy, thì sao chứ?”.
"Ha?".
Mặc Lăng Thiên cười nhạt: "Không lẽ cô thật sự cho rằng linh hồn A Quyết vẫn còn ở chỗ cũ? Hay là có chuyện gì mà tôi không biết?".
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên giật mình, giọng nói vẫn cố bình thản: "Nếu như có thể gặp được linh hồn của anh ấy, tôi cũng cam tâm tình nguyện.".
Mặc Lăng Thiên cau mày lại, hỏi: "Chuyện học tập của A Thừa thế nào rồi?".
Ngôn Tiểu Nặc trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "A Thừa vốn dĩ rất thông minh, tiến bộ rất nhanh, bây giờ đã có thể vẽ được người rồi, hơn nữa còn rất truyền thân”.
Mặc Lăng Thiên nói: "Mang tranh của nó đến đây cho tôi xem một chút.". Bóng tối ở hành lang dường như không có điểm dừng, ngoài trừ tiếng hít thở cô nề của Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc.
Bầu trời đêm cô nề như muốn mua xuống.
Cánh tay mảnh khảnh của cô ôm chặt eo anh, sức lực rất phi thường, anh muốn rời đi, nhưng lại không thể bước được.
"Ngôn Tiểu Nặc, anh có lỗi với em” Cuối cùng, anh nói một câu như vậy, giọng anh âm trầm như bóng đêm trước mắt, rõ ràng là một câu nói xin lỗi, nhưng lại nghe ra sự tiếc nuối đến vô hạn.
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, vùi mặt vào lưng anh, cô nhỏ giọng hỏi: "Mặc Tây Quyết, những gì anh nói lúc đầu, bây giờ anh còn nhớ không?”.
Mặc Tây Quyết cảm thấy lông ngực đau xót, xông thẳng lên cổ họng, hồi lâu sau anh mới nhịn được, mở miệng nhưng cảm thấy rất khó khắn: "Nhớ." "Lần này, em sẽ không rời khỏi anh nữa đâu" Ngôn Tiểu Nặc khóc nói với anh: "Anh cũng không được rời khỏi em, nếu không, em sẽ chết trước mặt anh.".
Mặc Tây Quyết run lên trong lòng, bụm miệng cô lại, trong mắt có sự tức giận khó nói: "Không được nói linh tinh!”.
"Em không nói linh tinh!" Ngôn Tiểu Nặc kéo tay anh xuống, ánh mắt đẫm lệ: "Anh có biết những năm qua em sống như thế nào không? Còn sống, nhưng sống không bằng chết”.
Mặc Tây Quyết đưa tay lên, giúp cô lau nước mắt giàn giụa trên mặt, nói: "Không còn sớm nữa, đi về nghỉ thôi”.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩn ra: "Vậy còn anh?" Mặc Tây Quyết đáp: "Anh tiễn em trở về"
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi một cái, chịu đựng sự lạnh lão trong lòng, hỏi: "Anh, không muốn đi cùng em sao?".
Ánh mắt của Mặc Tây Quyết cố che giấu cảm xúc phức tạp, nói: "Anh còn có việc.".
"Là chuyện gì?".
Ngôn Tiểu Nặc hỏi, thật ra cô rất muốn hỏi anh xem 5 năm qua anh đã đi đâu, tại sao rõ ràng anh còn sống mà lại không đến tìm cô.
Nhưng cô cảm thấy Mặc Tây Quyết không giống như trước nữa, trước kia anh ở trước mặt cô sẽ không yên lặng như vậy, cũng không trầm lắng ưu tư, cô không thấy được tâm tư trong mắt anh, cũng không nghe thấy giọng nói trong lòng anh.
Quả nhiên, Mặc Tây Quyết lại yên lặng.
Lúc trở về đã là đêm muộn, chỗ ở của anh và phòng của cô cách nhau cũng không xa, nhiệt độ ban đêm vô cùng thấp.
Anh chỉ đơn giản là dắt tay cô, cũng hạn chế với nắm tay.
Bóng đêm tịch mịch, trăng sao không tiếng động, hai người họ không hẹn mà cùng lựa chọn yên lặng.
"Đến rồi" Mặc Tây Quyết giúp cô mở cửa.
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi một cái, hỏi: "Anh, anh không đi vào sao?".
Mặc Tây Quyết duỗi ngón tay đang nắm chặt, biến sự bất lực thành dịu dàng, không chút do dự vuốt chân mày cô: "Ngủ ngon”.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình vô cùng đau đớn, trong lòng có chút giận dữ, nhưng cô vẫn nói: "Ở lại với em được không?”.
Dáng vẻ yếu đuối đáng thương của cô suýt chút nữa làm Mặc Tây Quyết đồng ý, nhưng anh không thể.
Mặc Tây Quyết cúi người ôm lấy cô, đặt cô lên trên giường.
Nhìn đôi mi trầm lặng của anh, Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên lấy hết dũng khí, trước khi anh buông cô ra, đưa môi của mình lên.
Đã trải qua 5 năm, đây là lần đầu tiên anh có tiếp xúc thân mật với cô.
Ngôn Tiểu Nặc đã đặt tất cả nỗi nhớ nhung, lặng thầm, đau đớn 5 năm qua vào nụ hôn này.
Trong bóng tối tĩnh lặng, hai người quấn quít nóng bỏng, Mặc Tây Quyết chỉ muốn đắm chìm mãi, nhưng anh vẫn ngừng lại.
"Ta đi đây." Đây là điều duy nhất mà anh có thể nói với cô.
Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt, tủi thân nói: "Anh, anh không muốn em sao?" "Không phải." Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Ngôn Tiểu Nặc dán chặt vào cơ thể anh, anh không biết rằng hiện giờ cô thực sự muốn biến thành chiếc áo khoác của anh, không rời khỏi anh phút giây nào.
"Mấy năm nay, anh đã đi đâu?” Ngôn Tiểu Nặc có thể cảm nhận được cơ thể Mặc Tây Quyết bỗng nhiên cũng lên, anh đúng dậy, toàn bộ ý niệm dục vọng trong đáy mắt lập tức biến mất.
Ánh mắt đen lạnh lùng làm cho Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Giải độc.” Rõ ràng chỉ có hai chữ, nhưng lại làm cho Ngôn Tiểu Nặc hối hận khi đã hỏi câu hỏi này.
Không khí ngày càng ngột ngạt, Mặc Tây Quyết đứng dậy, mang theo vẻ lạnh lùng mở cửa rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc tựa vào đầu giường, niềm hạnh phúc vui sướng khi gặp lại được anh cũng từ từ lạnh dân.
Cô cũng không thể ngờ được rằng khi cô gặp lại anh một lần nữa lại là cảnh tượng này, cô cảm thấy anh rất xa lạ.
Ánh trăng trong sáng lạnh lùng, xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào bệ cửa sổ đá cẩm thạch, ánh trăng lạnh lẽo, soi sáng tâm hồn cô độc lúc này của cô.
Nơi mà đèn vẫn sáng trong trang viên nhà họ Mặc lúc này cũng chỉ có chỗ của Mặc Tây Thần.
Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Ánh mắt của Mặc Tây Thần hơi nhíu lại, nhẹ nhàng than thở.
Anh đi đến mở cửa, nhìn người tới, nhường đường.
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tây Quyết hơi chút thống khổ, nói: "Anh, giúp em thay thuốc." Mặc Tây Thân lập tức khóa trái cửa, giúp Mặc Tây Quyết cởi quần áo ra.
Anh sợ đến ngây người.
Trừ mặt và cổ, trên người Mặc Tây Quyết không có chỗ nào là lành lặn.
Vết thương rất sâu, chỗ eo đã bắt đầu rỉ máu.
Giọng nói của Mặc Tây Thần tràn ngập mùi máu: "Ai làm cho cậu thành thế này? Nói cho anh biết, anh sẽ bắt người đó phải trả giá gấp vạn lần!"
Mặc Tây Quyết nhắm hai mắt lại: "Thay thuốc đi."
Thấy anh không nói, Mặc Tây Thần cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ giúp anh tỉ mỉ thay thuốc.
Đến khi thay thuốc xong, đêm nay cũng nhanh chóng qua đi.
Mặc Tây Thần xử lý gọn gàng đống quần áo nhuốm máu, mặc quần áo mới cho Mặc Tây Quyết.
"Bây giờ em ở đâu?” Mặc Tây Thần trâm giọng hỏi.
Trên trán Mặc Tây Quyết đều là mô hội, lắc đầu một cái, sau đó đi ra ngoài từ cửa sổ.
Anh chỉ cảm thấy từng vết thương trên người đều vô cùng đau đớn, giống như mình đang đi ở trong biển mưa đao kiếm.
Anh trở về chỗ ở của mình nghỉ ngơi một lát, vừa vào cửa đã nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi ở bên giường chờ anh.
"Em cũng biết anh sẽ trở lại.".
Ngôn Tiểu Nặc lấy ra đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong: "Cùng nhau ăn có được không?”.
Cô đã nghĩ hết rồi, anh kháng cự cô cũng không sao cả, giữa bọn họ dù sao cũng có 5 năm bỏ quên, cô tin mình có thể tìm lại Mặc Tây Quyết trước kia trở về.
Mặc Tây Quyết không đành lòng cự tuyệt cô, ngồi ở bên bàn cùng cô ăn cơm.
Ăn xong rồi anh mau chóng nằm xuống ngủ, không nói một lời, không có lấy một nụ cười, có chăng chỉ là bóng lưng đưa về phía cô.
Mặc Tây Quyết không dám mở miệng, sợ sự khác lạ trong giọng nói sẽ làm cô nghi ngờ.
Đó là quá khứ mà cô không thể tiếp nhận.
Trong không khí có mùi thơm nhẹ nhàng trên người cô, làm tâm trạng của anh cũng bình tĩnh lại.
Ngôn Tiểu Nặc cũng là cả đêm không ngủ, dù cho anh có đưa lưng về mình, cô cũng ôm anh.
Ngủ tâm một tiếng đồng hồ, cô đứng dậy, phải đi đưa A Thừa đi học rồi.
Mặc Tây Quyết căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc dừng lại trên mặt anh, không muốn rời đi chút nào.
Cô cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mỏng một chút.
Khi tiếng đóng cửa vang lên, đôi mắt nhắm chặt của Mặc Tây Quyết lập tức mở ra.
Anh đứng dậy, thấy trên bàn kia có chén bát đã được sắp xếp gọn, bàn tay nắm lại thật chặt.
Anh quay đầu đi chỗ khác, xoay người rời đi.
Khi Ngôn Tiểu Nặc trở lại lần nữa, trong phòng đã trống không.
Cô chưa trở về phòng khách của mình, đợi ở đây đã mấy ngày, Mặc Tây Quyết cũng chưa hề xuất hiện.
Anh đi rất dứt khoát, có lúc Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cô gặp lại được anh giống như một giấc mơ vậy.
Nhưng cô biết anh vẫn chưa chết, anh còn sống, đây quả thực là tin tức tốt đối với cô.
Nhưng cô biết, điều bí mật này không thể để người khác biết được, đặc biệt là khi đối mặt với Mặc Lăng Thiên.
"Nghe nói mấy hôm nay cô thường hay đến chỗ của A Quyết?" Mặc Lăng Thiên đích trong ánh mắt mang sâm Sâm tìm tòi nghiên cứu ý.
Ngôn Tiểu Nặc cố gắng duy trì vẻ lạnh lùng trên mặt, nói: "Đúng vậy, thì sao chứ?”.
"Ha?".
Mặc Lăng Thiên cười nhạt: "Không lẽ cô thật sự cho rằng linh hồn A Quyết vẫn còn ở chỗ cũ? Hay là có chuyện gì mà tôi không biết?".
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên giật mình, giọng nói vẫn cố bình thản: "Nếu như có thể gặp được linh hồn của anh ấy, tôi cũng cam tâm tình nguyện.".
Mặc Lăng Thiên cau mày lại, hỏi: "Chuyện học tập của A Thừa thế nào rồi?".
Ngôn Tiểu Nặc trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "A Thừa vốn dĩ rất thông minh, tiến bộ rất nhanh, bây giờ đã có thể vẽ được người rồi, hơn nữa còn rất truyền thân”.
Mặc Lăng Thiên nói: "Mang tranh của nó đến đây cho tôi xem một chút.".
Ngôn Tiểu Nặc đưa bài tập của A Thừa cho ông ta.
"Không tôi." Mặc Lăng Thiên xem xong tranh của A Thừa, đặt lên trên bàn uống trà nhỏ: "Nó vẽ cô cũng giống lắm, tốt hơn nhiều so với thầy giáo cũ.
Xem ra thành quả mấy năm nay của cô cũng không uống phí." Ngôn Tiểu Nặc chỉ đứng yên, cũng không đáp lời.
"Xem ra cô rất có khả năng dạy dỗ trẻ em."Mặc Lăng Thiên cười: ".
“A Thừa cũng sắp phải đi học ngôn ngữ rồi, cô cũng đi xem thử một chút".
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: "Học ngôn ngữ sao?" Mặc Lăng Thiên cũng không nói nhiều với vô, phất phất tay, lập tức có vệ sĩ đưa cô ra ngoài cửa.
Ngôn Tiểu Nặc không kịp suy nghĩ nhiều, đi ngay đến chỗ A Thừa.
Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy giọng nói đám người giúp việc: "Cậu chủ nhỏ, chuẩn bị phải đi học ngôn ngữ rồi, các thầy giáo đang đợi rồi.".
"Cháu không muốn đi.".
"Cậu chủ nhỏ, mau đi đi, chỉ có bốn mươi phút mà thôi, rất nhanh.".
Ngôn Tiểu Nặc không nghe nối, đẩy cửa ra, đã thấy khuôn mặt không tình nguyện của A Thừa.
"A Thừa” Ngôn Tiểu Nặc vừa mới gọi một tiếng, A Thừa đã nhào vào trong ngực cô, chu miệng nhỏ dáng vẻ rất tủi thân.
"Di Ngôn, cháu không muốn đi học ngôn ngữ” Trong mắt A Thừa lóe lên ánh nước, giống như đưa cậu đi học ngôn ngữ là hại cậu vậy.
Ngôn Tiểu Nặc không biết phải làm thế nào: “A Thừa, giờ học ngôn ngữ rất đáng sợ sao?” Ánh mắt của A Thừa lóe lên vẻ sợ hai.
Ngôn Tiểu Nặc cau mày, nhưng nghĩ tới Mặc Lăng Thiên dường như có ý muốn bảo cô dạy A Thừa môn ngôn ngữ, mới nói: 'A Thừa, đừng sợ, dì Ngôn sẽ đi cùng cháu được không?".
A Thừa nới lỏng tâm mắt: "Di đi với cháu thật sao?".
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cười nói: "Dĩ nhiên".
A Thừa do dự một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn gật đầu đồng ý: "Được." Đám người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn trời đất, rốt cuộc cậu chủ nhỏ cũng đồng ý đi học.
Vẫn là cô Ngôn giỏi thuyết phục.
Người giúp việc đi trước mặt dẫn đường, Ngôn Tiểu Nặc dắt tay A Thừa, chậm rãi đi vào phòng học.
Trong phòng học đã có mười mấy thầy giáo các nước, Ngôn Tiểu Nặc cũng lập tức sự ngây người.
Ngôn Tiểu Nặc đưa bài tập của A Thừa cho ông ta.
"Không tôi." Mặc Lăng Thiên xem xong tranh của A Thừa, đặt lên trên bàn uống trà nhỏ: "Nó vẽ cô cũng giống lắm, tốt hơn nhiều so với thầy giáo cũ.
Xem ra thành quả mấy năm nay của cô cũng không uống phí." Ngôn Tiểu Nặc chỉ đứng yên, cũng không đáp lời.
"Xem ra cô rất có khả năng dạy dỗ trẻ em."Mặc Lăng Thiên cười: ".
“A Thừa cũng sắp phải đi học ngôn ngữ rồi, cô cũng đi xem thử một chút".
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: "Học ngôn ngữ sao?" Mặc Lăng Thiên cũng không nói nhiều với vô, phất phất tay, lập tức có vệ sĩ đưa cô ra ngoài cửa.
Ngôn Tiểu Nặc không kịp suy nghĩ nhiều, đi ngay đến chỗ A Thừa.
Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy giọng nói đám người giúp việc: "Cậu chủ nhỏ, chuẩn bị phải đi học ngôn ngữ rồi, các thầy giáo đang đợi rồi.".
"Cháu không muốn đi.".
"Cậu chủ nhỏ, mau đi đi, chỉ có bốn mươi phút mà thôi, rất nhanh.".
Ngôn Tiểu Nặc không nghe nối, đẩy cửa ra, đã thấy khuôn mặt không tình nguyện của A Thừa.
"A Thừa” Ngôn Tiểu Nặc vừa mới gọi một tiếng, A Thừa đã nhào vào trong ngực cô, chu miệng nhỏ dáng vẻ rất tủi thân.
"Di Ngôn, cháu không muốn đi học ngôn ngữ” Trong mắt A Thừa lóe lên ánh nước, giống như đưa cậu đi học ngôn ngữ là hại cậu vậy.
Ngôn Tiểu Nặc không biết phải làm thế nào: “A Thừa, giờ học ngôn ngữ rất đáng sợ sao?” Ánh mắt của A Thừa lóe lên vẻ sợ hai.
Ngôn Tiểu Nặc cau mày, nhưng nghĩ tới Mặc Lăng Thiên dường như có ý muốn bảo cô dạy A Thừa môn ngôn ngữ, mới nói: 'A Thừa, đừng sợ, dì Ngôn sẽ đi cùng cháu được không?".
A Thừa nới lỏng tâm mắt: "Di đi với cháu thật sao?".
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cười nói: "Dĩ nhiên".
A Thừa do dự một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn gật đầu đồng ý: "Được." Đám người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn trời đất, rốt cuộc cậu chủ nhỏ cũng đồng ý đi học.
Vẫn là cô Ngôn giỏi thuyết phục.
Người giúp việc đi trước mặt dẫn đường, Ngôn Tiểu Nặc dắt tay A Thừa, chậm rãi đi vào phòng học.
Trong phòng học đã có mười mấy thầy giáo các nước, Ngôn Tiểu Nặc cũng lập tức sự ngây người.
“A Thừa cũng sắp phải đi học ngôn ngữ rồi, cô cũng đi xem thử một chút".
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: "Học ngôn ngữ sao?" Mặc Lăng Thiên cũng không nói nhiều với vô, phất phất tay, lập tức có vệ sĩ đưa cô ra ngoài cửa.
Ngôn Tiểu Nặc không kịp suy nghĩ nhiều, đi ngay đến chỗ A Thừa.
Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy giọng nói đám người giúp việc: "Cậu chủ nhỏ, chuẩn bị phải đi học ngôn ngữ rồi, các thầy giáo đang đợi rồi.".
"Cháu không muốn đi."
"Cậu chủ nhỏ, mau đi đi, chỉ có bốn mươi phút mà thôi, rất nhanh."
Ngôn Tiểu Nặc không nghe nối, đẩy cửa ra, đã thấy khuôn mặt không tình nguyện của A Thừa.
"A Thừa” Ngôn Tiểu Nặc vừa mới gọi một tiếng, A Thừa đã nhào vào trong ngực cô, chu miệng nhỏ dáng vẻ rất tủi thân.
"Di Ngôn, cháu không muốn đi học ngôn ngữ” Trong mắt A Thừa lóe lên ánh nước, giống như đưa cậu đi học ngôn ngữ là hại cậu vậy.
Ngôn Tiểu Nặc không biết phải làm thế nào: “A Thừa, giờ học ngôn ngữ rất đáng sợ sao?” Ánh mắt của A Thừa lóe lên vẻ sợ hai.
Ngôn Tiểu Nặc cau mày, nhưng nghĩ tới Mặc Lăng Thiên dường như có ý muốn bảo cô dạy A Thừa môn ngôn ngữ, mới nói: 'A Thừa, đừng sợ, dì Ngôn sẽ đi cùng cháu được không?".
A Thừa nới lỏng tâm mắt: "Di đi với cháu thật sao?".
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cười nói: "Dĩ nhiên".
A Thừa do dự một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn gật đầu đồng ý: "Được." Đám người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn trời đất, rốt cuộc cậu chủ nhỏ cũng đồng ý đi học.
Vẫn là cô Ngôn giỏi thuyết phục.
Người giúp việc đi trước mặt dẫn đường, Ngôn Tiểu Nặc dắt tay A Thừa, chậm rãi đi vào phòng học.
Trong phòng học đã có mười mấy thầy giáo các nước, Ngôn Tiểu Nặc cũng lập tức sự ngây người...