Mục lục
Tổng tài sủng vợ vô cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 187: Em làm không sai




Ngôn Tiểu Nặc ở trong nhà vệ sinh chải tóc, không nghe thấy động tĩnh gì ở bên ngoài cho nên cô đặt chiếc lược xuống, đi ra bên ngoài.



Cô nhìn thấy mặt của Lục Đình đỏ bừng giống hệt con tôm chín, nhìn thấy cô bước ra ngoài, vẻ mặt của anh ta càng không được tự nhiên.



Không phải chứ? Chỉ †ìm thuốc sốt thôi mà, sao lại biến thành cái dạng này rồi?



Ngôn Tiểu Nặc không hiểu hỏi: “Sao vậy? Có tìm thấy thuốc sốt không?”



Lục Đình vội lắc đầu, nói: “Không thấy.”



Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm: “Không thể nào, lần trước vẫn chưa uống hết mà” sau đó cô cúi người xuống, liên nhìn thấy bên trong ngăn kéo đã kéo ra, bên trong có các hộp “Biện pháp tránh thai” được để gọn gàng.



Càng kinh tởm hơn là, một hộp đã được mở ra. Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi lạnh, gương mặt nhỏ bé đỏ bừng lên,đến mức máu có thể trào ra bất cứ lúc nào, ước gì bản thân mình có thể tìm một cái lỗ nhảy xuống.



Lục Đình cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, cho nên nói một câu: “Canh gừng đã nấu xong rồi, em nhanh tới uống đi, anh đi mua thuốc sốt cho em”



Nói xong, anh ta không đợi Ngôn Tiểu Nặc trả lời đã lập tức rời đi.



Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đóng ngăn kéo lại, cảm giác cơn sốt mãi mới đỡ như một lần nữa trở lại. Sao có thể như vậy được, thật là xấu hổ mà.



Lục Đình cảm thấy đây là lần đầu tiên anh ta rơi vào hoàn cảnh như vậy, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nghĩ tới loại chuyện lúng túng như thể.



Sớm biết bọn họ chung sống với nhau có lẽ sẽ phát sinh ra một số chuyện, nhưng mà hôm nay tận mất nhìn thấy, ngoài việc kinh ngạc và ngượng ngùng ra, thì sự ghen tuông ở trong lòng giống như một ngọn lửa đốt đang siết chặt lấy trái tim anh ta.



Ngôn Tiểu Nặc bước vào phòng bếp, nhìn thấy một bát giữ nhiệt được đặt trên bàn, ở bên trong là canh gừng màu nâu đỏ. Cô trâm mặc một lúc, sau đó bê lên uống hết.



Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Ngôn Tiểu Nặc bước tới, là Mặc Tây Quyết gọi tới. Trái tim cô đột nhiên run rẩy. Anh ấy gọi điện tới làm gì vậy?



Ngôn Tiểu Nặc rất do dự không biết bản thân mình có nên nghe máy hay không, nghĩ ngợi một lúc lâu, cô quyết định không nghe.



Nhưng mà Mặc Tây Quyết lại gọi tới một lần nữa, Ngôn Tiểu Nặc hơi kinh ngạc. Đây không phải là phong cách của Mặc Tây Quyết, chẳng nhẽ có việc gấp cần tìm cô sao?



Cô ấn nút nghe, sau đó đặt điện thoại ở bên tai. Nhưng mà ở bên kia điện thoại lại không vang lên bất cứ âm thanh nào.



“Alo? Alo?” Cô gọi hai lần, sau đó nhìn xuống điện thoại, đúng là Mặc Tây Quyết mà. Nhưng mà anh ấy làm gì mà lại không nghe điện thoại vậy? Sẽ không phải anh ấy muốn trêu chọc cô đấy chứ?



Ngôn Tiểu Nặc đặt điện thoại vào bên tai một lần nữa, cuối cùng ở bên kia điện thoại cũng vang lên âm thanh: “Ngôn Tiểu Nặc.. ”



Cô hít một hơi lạnh: “Mặc Tây Quyết, anh uống rượu sao?”



“Uống rượu..." Giọng nói của Mặc Tây Quyết mơ hồ không thể hình dung được: “Ngôn Tiểu Nặc, anh rất nhớ em..."



Ngôn Tiểu Nặc không kìm được cắn chặt lấy môi mình, cô không biết phải nói cái gì mới tốt. Anh ấy nói anh ấy nhớ cô, còn cô không như thế sao. Ngay cả bị sốt, ngay cả trong cơn mê, cô cũng đều mơ thấy Mặc Tây Quyết.



Nhưng mà cô không thể nói.



“Ngôn Tiếu Nặc... Ngôn Tiểu Nặc...” Mặc Tây Quyết lại gọi hai tiếng, sau đó Ngôn Tiếu Nặc nghe thấy ở bên kia truyền tới một âm thanh rơi xuống đất, cùng với đó là một mảng yên lặng.



Điện thoại của anh rơi xuống đất, và anh một mình uống rượu.



Ngôn Tiểu Nặc kết thuốc cuộc gọi, quen biết Mặc Tây Quyết lâu như vậy rồi, nhưng mà đây là lầm đầu tiên cô thấy Mặc Tây Quyết uống rượu.



Cô giơ tay bịt miệng, không để bản thân mình khóc ra tiếng.



Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Ngôn Tiểu Nặc giật mình. Cô bước tới mở cửa ra, sắc mặt của bà chủ Toàn Cơ không tốt đang đứng trước cửa nhà.



Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng lẩm bẩm: “Bà chủ Toàn Cơ..."



Bà chủ Toàn Cơ không để ý tới cô, cô ấy nắm lấy bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc, lạnh lùng nói: “Bây giờ cô phải đi theo tôi.”



Ngôn Tiểu Nặc không hiểu hỏi: “Đi đâu cơ?”



“Đi cứu người” Bà chủ Toàn Cơ nhả ra ba chữ sau đó trực tiếp lôi cô đi ra ngoài.



Trực giác của Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới ngay Mặc Tây Quyết, cô thoát khỏi bàn tay của bà chủ Toàn Cơ, xoay đầu nói: “Làm gì có người nào cần tôi cứu, tôi không đi đâu”



Bà chủ Toàn Cơ khó tin nhìn Ngôn Tiểu Nặc, nói: “Cô cũng tự biết tôi đang nói ai, cho dù cô và anh ấy có chia tay rôi, nhưng cô nhẫn tâm nhìn anh ấy như thế sao?”



“Chuyện đó không liên quan gì tới tôi” Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt, khiến bản thân mình không rơi nước mắt.



“Cô nói láo.” Bà chủ Toàn Cơ không chút lưu tình vạch trần cô: “Rõ ràng cô yêu anh ấy, nếu không phải, vậy tại sao mắt của cô lại đỏ?”



“Tôi bị sốt, cho nên mắt đỏ là chuyện bình thường” Ngôn Tiểu Nặc nói dứt khoát với bà chủ Toàn Cơ: “Tôi không đi đâu, cô từ bỏ ý định này đi”



Bà chủ Toàn Cơ kinh ngạc.



Ngôn Tiểu Nặc xoay người đi vào biệt thự, nhưng lại bị bà chủ Toàn Cơ giữ lấy, ngăn cản trước mặt cô, giọng nói lạnh lùng: “Rốt cuộc cô có chuyện gì không thể nói ra? Dựa vào năng lực của anh hai chẳng nhẽ không thể giải quyết cho cô sao? Tôi không tin những lời mà cô nói với anh ấy, phản ứng ngày hôm nay của cô hoàn toàn không phải như vậy. Ngôn Tiếu Nặc mà tôi quen hoàn toàn không phải là người như thế”



“vậy thì hôm nay cô cũng đã hiểu tôi rôi đó, tôi chính là loại người như thế” Ngôn Tiểu Nặc nhìn bà chủ Toàn Cơ và nói, sau đó rút tay ra, lạnh nhạt nói: “Tôi thấy mệt lắm, tôi muốn nghỉ ngơi”



Bà chủ Toàn Cơ hét lớn lên: "Vậy thì cô đi gặp anh ấy một lần, để cho anh ấy chết tâm đi”



Bước chân của Ngôn Tiểu Nặc dừng lại, cô nhẹ giọng nói: “Những gì cần nói thì tôi đã nói hết rồi. Có gặp nhau cũng không có ý nghĩa gì.”



Nói xong, cô nhấc chân đi vào phòng ngủ, đóng cánh cửa phòng lại. Nước mắt cũng không ngừng chảy xuống, cô thấp giọng nói: “Xin lỗi.”



Hãy tha thứ cho cô không có dũng khí gặp mặt anh ấy.



Tha thứ cho cô vì cô sợ hãi lúc gặp được anh ấy thì cô sẽ không thế khống chế được bản thân mình.



Tha thứ cho cô vì đã làm tổn thương anh ấy.



Ngôn Tiểu Nặc cầm điện thoại lên, mới một lúc thôi,Mặc Tây Quyết lại gọi tới mấy cuộc.



Cô xóa tất cả nhật ký cuộc gọi đi, đột nhiên chuông điện thoại lại vang lên, Ngôn Tiếu Nặc bị giật mình. Là Ngôn Uyển Cừ gọi tới.



Cô thoát khỏi nhật ký điện thoại, sau đó ấn nghe điện thoại.



“Gô làm việc thật sạch sẽ dứt khoát, ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh ngạc.” Giọng nói đắc ý của Ngôn Uyển Cừ vọng tới: “Không ngờ rằng lúc trái tim cô ác độc lại như thế, tôi còn có chút sợ cô đó.”



Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nói: “Cô muốn tôi làm gì tôi cũng đã làm rồi, lúc nào cô mới cho tôi gặp bà ngoại."



Ngôn Uyển Cừ cười nói: "Bây giờ chưa thể thể cô gặp được, nhưng mà, tôi có thể để cô nghe thấy giọng của bà ấy, sao nào? Tôi có tốt không?”



Ngôn Tiểu Nặc liền vội nói: “Nhanh đưa điện thoại cho bà”



Một dạo sau, ở đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của bà ngoại: “Tiểu Nặc.”



“Bà ngoại, bà có khỏe không?” Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe thấy giọng nói của bà ngoại, nước mắt liền chảy xuống: “Bà ngoại, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi”



“Tiểu Nặc, bà không trách cháu, bà chỉ trách bản thân mình thôi. Cháu ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì ngốc nghếch, đừng lo cho bà, cháu biết chưa?”



Lời của bà ngoại vẫn chưa kịp nói xong thì đã vang lên giọng nói của Ngôn Uyến Cừ: “Chị à, bây giờ chị yên tâm rồi chứ?”



Ngôn Tiểu Nặc cản môi, nhả ra từng chữ: “Tôi vẫn phải cảm ơn cô rồi, Ngôn Uyến Cừ”



“Chị đừng tức giận mà, mấy ngày nay chị cũng mệt mỏi rồi đúng không? Em gái từ bi để cho chị nghỉ ngơi mấy ngày nhé, chị thấy thế nào?” Ngôn Uyển Cừ nói xong thì tắt điện thoại đi.



“Ngôn Uyển Cừ? Ngôn Uyển Cừ?” Ngôn Tiểu Nặc ho lên hai câu, lại gọi lại cho Ngôn Uyển Cừ. Nhưng mà ở đầu bên kia chỉ vang lên giọng nói: “Người dùng hiện đang tắt máy."



Ngôn Tiểu Nặc không thể hiểu nổi rốt cuộc Ngôn Uyển Cừ đang muốn làm cái gì, cô chỉ biết Ngôn Uyển Cừ sẽ không bao giờ bỏ cuộc.



Bà ngoại sẽ phải làm sao?



Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên run rẩy, sẽ không phải đâu/ cô tuyệt đối sẽ không để bà ngoại phải xảy ra bất cứ chuyện gì. Bây giờ Ngôn Uyển Cừ vẫn đang lợi dụng bà ngoại để uy hiếp cô.



Nhưng mà Ngôn Uyển Cừ muốn làm gì chứ?



Ngôn Tiểu Nặc lo lắng đi đi lại lại trong tròng. Lúc này chuông cửa lại vang lên, Ngôn Tiểu Nặc bước tới mở cửa, phiền phức nói một câu: “Tôi đã nói là tôi không đi rồi”



Kết quả phát hiện bản thân mình hét nhầm người rồi, Lục Đình vô tội nhìn cô.



“Xin lỗi” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nói xin lỗi, Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy trong tay của Lục Đình đang cầm một túi bóng, bên trong là thuốc sốt mua cho cô.



Lục Đình hơi cười: “Không sao."



Ngôn Tiểu Nặc nghiêng cười, để Lục Đình đi vào trong nhà.



Lục Đình mở túi bóng lấy thuốc ra, sau đó rót cho cô một cốc nước, hỏi: “Đã uống canh gừng chưa?”



Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, có chút lơ đãng trả lời: “Uống rồi.”



Lục Đình chuẩn bị thuốc xong, đưa cốc nước cho Ngôn Tiểu Nặc, nói: “Có chuyện lớn như thế nào cũng phải bảo vệ tốt cơ thế của mình đã, nếu không thì làm sao mà cứu bà ngoại được?”



Ngôn Tiếu Nặc giật mình, lấm bẩm hỏi: “Sao anh lại biết?”



“Thật xin lỗi, anh không cố ý nghe trộm” Lục Đình thở dài một hơi, giải thích: “Anh quay trở về từ lâu rồi, nghe thấy em đang gọi điện thoại cho nên mới không ấn chuông.”



Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Thì ra là vậy.”



Lục Đình đưa thuốc cho cô, nói: “Uống thuốc trước đi”



Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy nước và thuốc, không nói lời nào uống thuốc. Sau đó nghe thấy Lục Đình nói: “Với trí thông minh của em, chắc đã ghi âm lại rồi chứ?”



“Anh có cách sao?” Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy anh ta nói như vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên tia hi vọng: “Em có ghi âm lại.”



Lục Đình nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói: “Lúc ở Mỹ, anh nghe nói thông qua phân tích đoạn ghi âm có thể định vị được vị trí của đối phương, cảnh sát bên đó thường dùng cách này để phá án. Ngôn Uyển Cừ không phải là một tội phạm chuyên nghiệp, cho nên anh nghĩ, cho dù cô ta có cẩn thận như thế nào, thì cũng sẽ lộ ra sơ hở”



Ngôn Tiểu Nặc vội gật đầu, vội vàng nói: “Anh nói đúng lắm, vậy em đưa đoạn ghi âm này cho anh”



Cô cầm lấy điện thoại, định gửi đoạn ghi âm của cô và Ngôn Uyển Cừ cho Lục Đình, nhưng mà anh ta lại giơ tay ngăn cản: “Vẫn không nên chuyển thì hơn”



Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”



Lục Đình hơi cười nói: “Anh sợ chuyển đi chuyển lại, nhỡ may ảnh hưởng thì không tốt. Vẫn nên bảo vệ nguyên gốc thì tốt hơn.”



Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, Lục Đình nói rất đúng. Vào thời điểm này, cô nên cẩn thận một chút, phải thật thận trọng mới được.



“Nhưng mà em đừng lo lắng quá, tạm thời bà ngoại của em sẽ không có chuyện gì đâu.” Lục Đình nhẹ giọng nói: “Anh về đây, với cả sẽ đi tìm bạn bè làm cảnh sát nhờ họ giúp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK