Trong phòng ngủ chính, Ngôn Tiểu Nặc sau khi đóng cửa lại, thì quay người lại, còn chưa đứng vững thì đã bị Mặc Tây Quyết kéo vào lòng.
Ngôn Tiểu Nặc sợ mình ngã xuống sẽ làm ảnh hưởng đến đứa con trong bụng, bất giác kêu lên một tiếng: “Mặc Tây Quyết Nhưng cô lại an toàn rơi vào lòng Mặc Tây Quyết, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Mặc Tây Quyết: “Anh ở đây, đừng sợ, chỉ một tay cũng có thể ôm được em”.
Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy eo Mặc Tây Quyết, lại sợ bản thân không cẩn thận chạm vào cánh tay bị thương của anh, toàn thân cứng đờ ở đó, không dám di chuyển.
Mặc Tây Quyết yên lặng ôm Ngôn Tiểu Nặc một lúc, sau đó nói với cô: “Mệt chưa? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đáp: “Vâng. Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng đặt cô xuống, Ngôn Tiểu Nặc nằm xuống bên cạnh anh, thấp giọng nói với anh: “Vị Nhi cô ấy…”
“Sao vậy?” Mặc Tây Quyết nghiêng đầu qua, hỏi nhẹ.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một hồi rồi nói với Mặc Tây Quyết: “Sau này cô ấy sẽ sống trong lâu đài à?”
Mặc Tây Quyết nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Nếu em không thích, thì chúng ta chuyển đến Hằng An ở”.
Ngôn Tiểu Nặc không ngờ Mặc Tây Quyết sẽ nói như vậy, nhìn khuôn mặt nghiêng của anh lắc lắc đầu, cười nhẹ nhàng nói: “Không cần, ở đây rất tốt. Dừng lại một chút, cô chuyển chủ đề, “Anh phải tĩnh dưỡng cho tốt, bồi bổ cơ thể, biết chưa?”
Mặc Tây Quyết nhìn cô với ánh mắt hoài nghi, vuốt ve gương mặt cô, hôn lên trán cô một cái, rồi nói: “Biết rồi, mau ngủ đi.
Ngôn Tiểu Nặc đặt tay lên trên trán Mặc Tây Quyết, cảm giác tiếp xúc nhẵn nhụi ấm áp, hàng mi dài của anh cọ vào lòng bàn tay cô ngứa ngứa, cô không kìm được mà bật cười.
Mặc Tây Quyết đưa tay ra, ngón tay thon dài lướt trên gương mặt cô, giọng nói dịu dàng như muốn đem cô nhấm chìm trong đó, “Mau ngủ đi”.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trong lòng cô có một cảm giác bình an, yên tĩnh lâu ngày không xuất hiện, cô dựa vào trong lòng Mặc Tây Quyết ngủ thiếp đi.
Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, thì đã không thấy bóng dáng Mặc Tây Quyết đầu.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng xuống giường, đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu đi tìm Mặc Tây Quyết, nhìn thấy anh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nói với Trình Tử Diễm chuyện gì đó.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc xuống Mặc Tây Quyết nghiêng đầu qua, mắt nhẹ nhàng nháy một cái, phóng ra điện áp mười vạn vôn.
Gương mặt Ngôn Tiểu Nặc không kìm được mà đỏ lên, sau đó thì thoải mái chào hỏi Trình Tử Diễm: “Chào buổi sáng chú Trình”.
Trình Tử Diễm vẫy vẫy tay với Ngôn Tiểu Nặc nói: “Tiểu Nặc, ngồi xuống ăn sáng đi”.
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới để ý thấy trên bàn trà đặt khay đồ ăn sáng rất ngon mắt, trong chiếc cốc sứ còn có nước hoa quả.
Cô cười cười ngồi xuống bên cạnh Mặc Tây Quyết.
“Phần này là cả em”. Mặc Tây Quyết đẩy khay đồ ăn của Ngôn Tiểu Nặc đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói, “Nhân lúc còn nóng ăn đi”.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn xuống chiếc bát nhỏ xinh đựng cháo, cô bê chiếc bát nhỏ lên, dùng thìa bạc khuấy hai nhát, đang định ăn thì ngẩng đầu lên nhìn thấy Trình Tử Diễm và Mặc Tây Quyết đều không động đây.
Cô đột nhiên cảm thấy rất ngại ngùng, nhỏ giọng hỏi: “Sao hai người không ăn com?"
Mặc Tây Quyết hiểu suy nghĩ của Ngôn Tiểu Nặc, bê tách cappuccino lên nhẹ nhàng uống một ngụm, “Em không ăn thì sẽ nguội đấy”.
Ngôn Tiểu Nặc ngửi mùi thơm dụ người của bát cháo sáng, bụng cảm thấy đói chết đi được, hiện tại cô là một người ăn phần của hai người, đắn đo lễ nghĩa thì dường như rất khác người.
Trình Tử Diễm cười nói: “Tôi ăn rồi, Tiểu Nặc, không cần để ý mấy cái đó đâu”.
Mặc Tây Quyết và Trình Tử Diễm không nhìn Ngôn Tiểu Nặc nữa, nên Ngôn Tiểu Nặc ăn cũng tự nhiên hơn.
Thì ra hai người họ sáng sớm ra đã thảo luận vấn đề sức khỏe của Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết nhân cơ hội này hỏi rõ ràng từng chi tiết, Trình Tử Diễm cũng rất nhẫn nại giải thích cho anh từng vấn đề một
Ngôn Tiểu Nặc giảm tốc độ ăn xuống, không phải cô muốn thể hiện nhã nhặn trước mặt Trình Tử Diễm, mà là cô cũng đang nghiêm túc lắng nghe mấy cách để phục hồi sức khỏe cho Mặc Tây Quyết.
Trình Tử Diễm nhìn gương mặt nghiêm túc của Ngôn Tiểu Nặc, thì cười với Mặc Tây Quyết: "A Quyết trước nay chưa từng chú ý đến sức khỏe bản thân như vậy”.
Trong đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết nhóm lên ý cười ấm áp nhẹ nhàng, nhìn về phía Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có người đang nhìn mình, thì ánh mắt bất giác nhìn về phía Mặc Tây Quyết, vừa đúng chạm phải ánh mắt của anh.
Cô cảm thấy ánh mắt của anh có chút chuyên chú quá mức, Trình Tử Diễm còn đang ngồi ở đối diện mà!
Một màn này rơi hết vào tầm mắt Trình Tử Diễm, trái tim bình thản đã trải qua biết bao chuyện đời cũng không kìm được mà cảm động.
Làm gì có cái gì mà trai tài gái sắc, đôi nam nữ trước mắt chỉ là người yêu chung tình với nhau mà thôi!
“Ăn cơm xong tôi muốn đi lại cho tiêu”. Trình Tử Diễm cười nói rồi đứng lên, cũng không để ý đến Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc, trực tiếp đi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc muốn nói gì đó mà lại thôi, chớp mắt Trình Tử Diễm đã đi tới cửa phòng khách. “Buổi sáng chưa nhìn thấy Mạc Ưu?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hỏi, “Anh ấy không đi cùng chủ Trình sao?”
Mặc Tây Quyết nhíu mày nhìn dải băng và đảm băng gạc trên tay mình, trả lời cô: “Đường Mạt Ưu đến chỗ Phó Cảnh Thâm rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc biết quan hệ giữa Đường Mạt Ưu và Phó Cảnh Thâm rất tốt, hiện tại cô và Mặc Tây Quyết đều không sao rồi, rảnh rỗi đi gặp bạn bè thì cũng là chuyện bình thường.
Mặc Tây Quyết đột nhiên hỏi một câu, “Hình như em rất lâu rồi không lên xem weibo của em hả, còn không đăng gì lên thì sợ rằng nó sắp mốc lên rồi đấy”.
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới nhớ ra, câm điện thoại lên, mở weibo ra xem, hiện tại tương tác so với ngày xưa đã thấp hơn rất nhiều rất nhiều rồi.
Cũng không thể trách những người theo dõi cô, sắp hơn một tháng rồi cô không đăng động thái gì mới lên đó.
Nhưng đăng cái gì bây giờ? Không thể đăng tin tức mình đang mang thai lên đó được?
Hiện tại bản thân dựa vào lý do ở nhà dưỡng bệnh để xin đại học S cho nghỉ học, dù sao vẫn chưa kết hôn mà có con, mặc dù xã hội hiện tại rất cởi mở, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ không dám mở miệng.
Mặc Tây Quyết nhìn bộ dạng khổ não của Ngôn Tiểu Nặc, thì cố ý nói: “Hay là đăng một tấm chụp cùng anh lên?”
Ngôn Tiểu Nặc trợn to mắt, kinh ngạc hỏi: “Chỉ đăng một bức ảnh á?”
Mặc Tây Quyết bị bộ dạng của cô chọc cho phì cười, đưa tay vuốt ve mái tóc của cô, sau đó thì hôn lên má cô một cái: "Đúng là ngốc đến đáng yêu”.
Ngôn Tiểu Nặc không biết nên khóc hay cười: “Cái gì chứ? Rốt cuộc có nên đăng ảnh chụp chung lên không?”
Đôi mắt Mặc Tây Quyết lóe lên một tia sáng khó nắm bắt, anh nói: “Mấy bình luận phía dưới weibo của em anh xem qua rồi, đều là mấy thứ nhiều chuyện, hầu như đều là thúc giục em đăng bài mới”.
Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy điện thoại, gương mặt đau khổ, trong ngữ khí mang theo tiếng thở dài không biết nên làm thế nào, “Em biết, em cũng bất lực rồi, không biết nên giải quyết những việc như thế bằng cách nào”.
Mặc Tây Quyết yêu thương vuốt ve trán cô, nói: “Vậy thì thay đổi sự chú ý của bọn họ đi, đừng để mấy lời nhiều chuyện của bọn họ thêm quầy rầy”.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi, rồi nói: “Ý của anh là, bảo em quay lại giới thiết kế?”.
ngôn tình hay
“Không tồi”. Mặc Tây Quyết từ từ giải thích cho cô, “Vốn dĩ việc em nghỉ học bên ngoài đã có rất nhiều đồn đoán, trước đó không dễ gì mà có được lượng người theo dõi và tiếng tăm như vậy, không thể để nó bị sụp đổ như thế”.
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, “Em biết rồi, nhưng hiện tại em nên làm thế nào?”
Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết cong lên, đưa mặt đến trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, ngữ khí mang theo trêu chọc, “Em hôn anh một cái rồi anh sẽ nói cho em làm như thế nào”.
Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ đến anh sẽ nói với cô như vậy, mặt cô bỗng chốc đỏ đến tận mang tai, đẩy đẩy anh: “Anh đáng ghét thế?”
Mặc Tây Quyết lại áp sát vào cô hơn, không hề buông tha: “Hôn anh một cái”.
Ngôn Tiểu Nặc dịch về sau một chút, miễn cưỡng nói: “Đợi lúc nữa rồi hôn”.
“Không”. Mặc Tây Quyết đặt tay bên tai cô, cánh tay dài như nhốt cô lại, “Anh muốn bây giờ”.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh dồn cho không còn đường lui, khoảng cách giữa hai người gần như vậy, những ánh sáng li ti trong mắt anh lôi kéo trái tim cô.
Cô ngẩng gương mặt nhỏ của mình lên, hôn nhẹ lên má anh một cái như yêu cầu của anh.
Mặc Tây Quyết lại hôn mạnh lên môi cô một lúc, rồi mới thấp giọng nó: “Ngọt quá”.
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy lời nói mỏng manh ấy của anh thì ngại ngùng rúc đầu vào lòng anh, một hồi lâu cô mới thì thầm, "Không phải là nói làm thế nào để giải quyết sao?"
Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc trong lòng, cằm chống lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói: “Anh muốn để em thiết kế một thứ trọng lượng thật nặng”.
Mặc dù ngữ khí của anh rất nhẹ, nhưng lại rất nghiêm túc.
Ngôn Tiểu Nặc biết, anh đang nói việc nghiêm túc, chứ không phải nói đùa với mình.
Cô cũng bất giác giữ nét mặt nghiêm túc, ngữ khí mềm mại: “Thứ gì?”
Mặc Tây Quyết suy nghĩ một chút, rồi nhìn vào mắt Ngôn Tiểu Nặc, nói: “Nhẫn”.
Ngôn Tiểu Nặc không thể ngờ được Mặc Tây Quyết lại bảo cô thiết kế cái này, “Nhẫn? Anh chắc chắn để em thiết kế nhẫn? Cái đó là thứ mà anh nói là trọng lượng nặng sao?”
Mặc Tây Quyết nói: “Em đã thiết kế qua rất nhiều châu báu, vương miện, dây chuyền, hoa tai, vòng tay, lắc chân, chỉ có nhẫn là chưa từng thiết kế”.
Ngôn Tiểu Nặc có chút do dự nói: “Nhưng ý nghĩa của nhẫn không bình thường, em có thể thiết kế tốt được không?”
Mặc Tây Quyết không đáp mà hỏi ngược lại: “Chẳng nhẽ em không có tự tin vào bản thân sao?”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngẩng đầu, trên gương mặt nhỏ tràn đầy vẻ kiêu ngạo khó chịu, “Ai nói thế, em đối với bản thân em rất có tự tin”.
*ồi?” Mặc Tây Quyết nhếch nhếch lông mày, cố tình hỏi, “Vậy thì trước đây là ai không thiết kế một món đồ giúp cho tập đoàn Đế Quốc vượt qua cửa ải khó khăn?”
Ngôn Tiểu Nặc cúi thấp đầu, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Em, em cũng suy nghĩ cho anh mà thôi”.
Mặc Tây Quyết thu lại nét mặt chọc ghẹo, giọng nói bất giác cũng hạ xuống: “Em nói gì?”
“Em suy nghĩ cho anh đó”. Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, đôi mắt to lóe lên ảnh sáng trong trẻo, “cô Toàn Cơ vốn dĩ đến tìm em thiết kế, nhưng dù sao em cũng là đồ đệ của cô ấy, vẫn khó tránh khỏi nghi ngờ. Dù sao chúng ta đã lựa chọn phương pháp đó để vượt qua cửa ải khó khăn, vậy thì nhất định phải dùng phương thức an toàn nhất”.
"Em biết cô Toàn Cơ muốn trao cho em một cơ hội, nhưng em cảm thấy em không thể vì bản thân mà không quan tâm đến đại cục”.
“Vì thế em đã nhường cơ hội ấy cho Vi Nhi, anh...”
Lời của Ngôn Tiểu Nặc còn chưa nói hết thì đôi môi đã bị Mặc Tây Quyết khóa chặt.
Nụ hôn nóng bỏng đến không thể hô hấp triền miên trên môi cô, Ngôn Tiểu Nặc chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, giống như động cơ mất kiểm soát.