Ngôn Tiểu Nặc hơi cau mày lại, trong lòng nghĩ, lẽ nào anh đang họp sao?
Cô nghĩ rồi gọi điện cho Toàn Cơ, Toàn Cơ nghe máy nói: “Uyển Cừ? Có chuyện gì không?”
Xem ra Toàn Cơ vẫn chưa biết chuyện này, cô cũng không nói nhiều chỉ hỏi một câu: “Mặc Tây Quyết đang họp phải không?”
“Họp?” Cô Toàn Cơ ngạc nhiên, “Đâu có đâu, anh ấy nói có việc về lâu đài trước, rôi không quay lại nữa, không hê có thông báo phải họp gì cả”
Trái tim của Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu co thắt lại, đành hỏi tiếp: "Vậy bình thường anh ấy có hay đến nơi nào khác không?”
Trong giọng nói của cô Toàn Cơ tràn đầy lo lắng: “Sao thế? Hai người lại cãi nhau à?”
Ngôn Tiểu Nặc im lặng một chút, sau đó nói: “Tôi muốn tìm anh ấy nói chuyện.”
Trong lòng Toàn Cơ lo lắng, đoán ra sự việc có vẻ nghiêm trọng liền nhanh chóng nói: “Cô đừng lo lắng, cô đi tìm quản gia Duy Đức, ông ấy sẽ giúp cô tìm ra anh hai”
“Quản gia Duy Đức?” Cô ngạc nhiên rồi nhanh chóng hiểu ra và nói, “Tôi biết rồi, tôi đi tìm ông ấy luôn đây”
Trước đây cô cũng từng “mất tích”, đều là quản gia Duy Đức tìm ra cô, quản gia Duy Đức nhất định sẽ có cách tìm thấy người.
Ngôn Tiểu Nặc cất điện thoại đi, lập tức đến chỗ của quản gia Duy Đức.
Quản gia Duy Đức đang cho Tú Cầu ăn, thấy Ngôn Tiểu Nặc vội vàng chạy tới, ông ngạc nhiên rồi hỏi, “Cô Ngôn, cô sao vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc hỏi nhẹ: “Quản gia Duy Đức, ngày trước những lúc không thấy tôi, ông dùng cách gì để tìm ra tôi vậy?”
Quản gia Duy Đức bị câu hỏi bất ngờ của cô làm cho ông chưa kịp phản ứng lại, “Cô Ngôn, cô hỏi điều này làm gì?”
“Không biết Mặc Tây Quyết đi đâu rồi, tôi muốn tìm anh ấy” Ngôn Tiểu Nặc lập tức giải thích ý định của cô, đôi mắt tàn đầy lo lắng.
Duy Đức bị sốc làm rơi thức ăn của Tú Cầu xuống nền nhà, mấy tiếng “choang choang vang lên” Tú Cầu bị sợ một trận, thấy thức ăn vung vãi ra ngoài liên không quan tâm nó có ở trong bát hay không chạy tới cặm cụi ăn.
Ngôn Tiểu Nặc không quan tâm được những chuyện khác nói thẳng: “Mặc Tây Quyết lái chiếc xe Bugatti Veryon từ cầu vượt đi, tôi cũng không biết anh ấy đi đâu”
Duy Đức giờ đã lấy lại bình tĩnh, ông lấy chiếc áo khoác trên ghế rồi mặc lên, vừa đi lấy đồ vừa dặn dò với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, cô đi giúp tôi gọi một chiếc xe, chúng ta đến đồn cảnh sát”
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc hiếu ra, lập tức chạy ra ngoài gọi tài xế Lý lái xe tới.
Khi tài xế Lý lái chiếc xe tới, thì quản gia Duy Đức đã chuẩn bị xong, Ngôn Tiểu Nặc đỡ quản gia Duy Đức lên xe, rồi cô cũng ngồi lên theo.
“Đến đồn cảnh sát, đến đồn tổng” Giọng nói của Duy Đức rất rõng rạc khác hoàn toàn so với lúc giải trí nghỉ ngơi, hiện lên sự chuyên nghiệp cao cấp của quản gia.
Nhưng trong lòng Ngôn Tiểu Nặc lại rối bời lên không có cách nào để bình tĩnh lại, lúc Mặc Tây Quyết rời đi rất lạnh nhạt và bình tĩnh, anh không hề bộc lộ ra bất kỳ sự tức giận nào trước mặt cô, nếu như anh ấy lái xe nhanh...
Nghĩ đến đây, người cô đột nhiên toát mồ hôi ra, nếu như Mặc Tây Quyết có chuyện gì, cô có chết cũng không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Diệp Thành.
Khi con phố lên đèn cũng là lúc những vị khách mới và cũ của Diệp Thành bắt đầu vào thời điểm ăn chơi nhảy múa, đàn ông và phụ nữ trên sàn nhảy đang ra sức lắc lư cơ thể thanh xuân của bản thân, mùi nước hoa của phụ nữ và những tiếng cười quyến rũ, mùi thuốc của đàn ông và giọng nói hào phóng, cùng với tiếng trống và nhạc mạnh= mẽ, tất cả đều âm thanh đó vang lên quanh tai.
Đột nhiên tất cả âm thanh hỗn loạn đó đột nhiên kết thúc, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông đẹp trai tuấn tú ở cửa và quên mất họ đang làm gì.
Mặc Tây Quyết đến quán bar với cơ thể lạnh lùng, người phục vụ run rẩy chạy tới hỏi anh: “Vị khách này chưa gặp bao giờ, anh muốn gì cứ nói với tôi”
“Rượu.” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói ra một chữ.
Người phục vụ có chút ngạc nhiên, người đàn ông đẹp trai như vậy đến Diệp Thành chỉ để uống rượi thôi sao? Mất công cô ta vừa phải kiểm tra lại một lượt những người đẹp trong Diệp Thành để giới thiệu cho anh.
Người đàn ông này có khi nào chỉ có mỗi vẻ bề ngoài mà không có tiền chứ?
Ý nghĩ chỉ vừa lóe lên thì người phục vụ nhìn thấy nhãn hiệu viên áo khoác của Mặc Tây Quyết, đột nhiên hít một hơi thật sâu.
Mặc Tây Quyết thấy người phục vụ đứng như trời chông, trong lòng càng không vui: “Sao hả?”
"Ð, có rượu! Có rượu!" Người phục vụ lập tức hốt hoảng, giống như thái giám trong bộ phim Thanh Cung vậy, hạ giọng cúi lưng đáp, “Mời anh đi về phía này ạ, ở đây chúng tôi có món rượu tốt nhất.”
Mặc Tây Quyết ngồi ngay trước quầy bar, cô nàng pha chế rượu nhìn gương mặt thanh tú đẹp trai của anh, đôi
mắt sáng lên đầy vẻ mê hoặc rồi nói với người phục vụ kia rằng: “Anh ta thật là đẹp trai!”
“Đây chắc là người đại gia nhất rồi, mau biết đường mà hầu hạ cho tốt!” Người phục vụ nói khẽ vào tai cô nàng pha rượu.
Cô nàng pha chế rượu khẽ mím môi, rồi hỏi tình cờ: “Giàu thế sao.”
Người phục vụ nói nhỏ vào tai cô một câu, đôi mắt của cô nàng pha rượu dương lên to tròn, không kìm được thốt lên: “Mặc Tây Quyết!”
Câu nói này của cô may mà không bị mấy người phụ nữ mê hoặc vẻ đẹp của Mặc Tây Quyết nghe thấy.
“Tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc Mặc Tây Quyết?”
“Sao anh ấy lại đến đây?”
“Lễ nào là thất tình rồi nên đến nơi này để tìm sự an ủi sao?”
“Nếu đúng là vậy, tôi nguyện được an ủi anh ấy!”
Cơn tức giận trong người Mặc Tây Quyết dâng lên và anh đập mạnh tay lên bàn, “Câm miệng!”
Mấy người phụ nữ nhiều chuyện lập tức sợ đến ớn lạnh.
Mặc Tây Quyết nhìn vào người phục vụ đang run rẩy lạnh lùng nói: “Đưa tôi đến phòng yên tĩnh nhất, mang rượu tới đói"
Người phục vụ lập tức nói: “Vâng, mời anh đi lối này."
Mặc Tây Quyết đi theo người phục vụ ra phía trước, người phục vụ chạy nhanh vài bước để đi tìm giám đốc quản lý sảnh để sắp xếp phòng, giám đốc quản lý đại sảnh lúng túng thì thầm: “Cậu Tư Nam Thành đang vui vẻ ở đó rồi."
Người phục vụ mô hôi trên đầu cô sắp toát ra, cũng không quan tâm sẽ thất lễ với ai nữa, vội vàng nói: “Cứ nói là Mặc Tây Quyết đến rồi!" Ngừng một lúc lại nói tiếp,
“Nếu chút nữa để Mặc Tây Quyết giận lên, đừng nói là cậu Tư Nam Thành nữa mà lập tức trở thành xác chết!"
Giám đốc đại sảnh thấy sắc mặt trầm lặng của Mặc Tây Quyết liền lập tức đi sắp xếp.
Người quản lý mỉm cười với anh: “Tổng giám đốc Mặc, anh xin vui lòng chờ một chút, vui lòng chờ một chút, sắp xong ngay rồi ạ”
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Cô, gọi ông chủ của các người tới đây."
Người phục vụ sợ đến nỗi đôi chân mềm đi, vội vàng van xin, xin cậu bỏ qua cho tôi đi, Tôi thực sự không muốn để cậu phải chờ đâu.”
Mặc Tây Quyết không có một chút lay chuyển nào sắc mặt càng lạnh hơn: “Hay để tôi phải tự đi sao?”
“Không, không, để tôi tự đi, tôi đi ngay đây!" Người nhân viên lập tức chạy đi tìm ông chủ để đến ứng phó với tình huống khó khăn này.
Chỉ năm phút sau, ông chủ của Diệp Thành đã tới, là một người phụ nữ sắc sảo xinh đẹp và quyến rũ.
“Không biết tổng giám đốc Mặc đến, thực sự thất lẽ không ra đón được” Bà chủ điệu đà bước tới cười với anh.
Mặc Tây Quyết không chờ cô ta lên tiếng liền lạnh lùng nói: “Cái gì mà không biết, tôi thấy Diệp Thành có thể đóng cửa được rồi đấy! Dám đế tôi ở đây chờ người khác nhường lại phòng cho sao?”
“Tổng giám đốc Mặc bớt giận, đều là lỗi của chúng tôi” Bà chủ biết Mặc Tây Quyết là người không dễ thương lượng, nhưng lại không ngờ rằng lại khó đối phó đến vậy vội vàng nói, Phòng cậu Tư Nam Thành ở sao có thể xứng với cậu được chứ, tôi đích thân sắp xếp phòng cho cậu, gọi cô gái xinh đẹp nhất đến để hầu hạ cậu!”
“Sắp cho tôi một phòng yên tĩnh là được, không được để cho bất kỳ ai đến làm phiền tôi!” Giọng nói của Mặc Tây Quyết như mệnh lệnh kèm theo một khí chất khiến bất kỳ ai đều không dám chống lại.
“Vâng, vâng." Bà chủ nhanh chóng đưa Mặc Tây Quyết đến một căn phòng yên tĩnh nhất, bên trong rất sạch sẽ, hoàn toàn không có tiếng tạp âm từ bên ngoài.
Bà chủ cười nói: "Tổng giám đốc Mặc có vừa lòng không ạ?”
Mặc Tây Quyết không nói gì, chỉ đi vào trong phòng.
Bà chủ không dám nói chuyện với anh nữa, chỉ dặn dò người nhân viên: “Đồ ngốc, còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị rượu ngon nhất tới!"
Người nhân viên mau chóng đi lấy rượu tới, đặt lên trên bàn rồi sau đó đi ra và đóng cửa lại.
Mặc Tây Quyết tiện tay cởi chiếc áo khoác ra vứt lên ghế, rồi câm lý vodka lên uống hết một ngụm uống hết.
Trong lòng không phải không buồn, mà chỉ muốn tìm một nơi để trút giận trong lòng, lâu đài, công ty, Hãng An, ngay cả chỗ của Adele, đâu đâu cũng có hình bóng của cô, dường như đi đến đâu cũng thấy hình bóng của cô vây.
Ma sui quỷ khiến anh lại chọn đến Diệp Thành, vốn dĩ muốn được một mình mượn rượu giải sâu, nhưng lại không ngờ lại gây ra nhiều phiền toái đến vậy.
Mặc Tây Quyết đang trong lúc suy nghĩ đã uống liên mấy cốc, vốn dĩ tửu lượng không tốt, nên lúc này anh có chút hơi say.
Dưới lâu, Ngôn Uyển Cừ vừa tới đây, liên nghe thấy mấy người bạn của cô đang bàn tán về việc hôm nay Mặc Tây Quyết đến Diệp Thành.
“Tổng giám đốc Mặc thực sự rất đẹp trai, chỉ đáng tiếc là tính tình không tốt”
“Tôi thấy có khả năng là thất tình rồi, đàn ông mà”
“Nghe nói tổng giám đốc Mặc ở trong căn phòng cao nhất kia, trời ơi, đó không phải là nơi từ trước tới nay không có ai đủ tư cách để có thể vào đó sao.”
“Ngay cả bà chủ cũng bị nói cho đến nghẹt thở.”
Ngôn Uyển Cừ thấy họ nói biết được không ít thông tin.
Mọi người thấy Ngôn Uyển Cừ nhanh nhẹn hoạt bát thường thấy hàng ngày, đột nhiên hôm nay lại im lặng, liền đến trêu chọc cô: “Uyển Cừ hôm nay sao vậy? Không phải là đang nghĩ làm cách nào để quyến rũ được Mặc Tây Quyết đấy chứ?”
“Dựa vào vẻ duyên dáng xinh đẹp của Uyển Cừ, nếu như tổng giám đốc Mặc để ý thì nhất định không được quên giúp đỡ mấy người chúng tôi nhé.”
“Đúng thế, chỉ một cái móng tay nhỏ của tổng giám đốc Mặc thôi cũng đủ các người sống mấy đời rồi ”
Ngôn Uyển Cừ cuối cùng cũng lên tiếng: “Các người đừng có nói linh tinh, tôi đâu dám trèo cao với người ta chứ.”
“Cô không thử sao biết được?”
“Đi đi, tôi bảo này, anh ấy ở căn phòng trên cùng đằng kia, tuyệt đối không sai!”
“Uyến Cừ da mặt mỏng, các cô ở đây cô ấy không dám đi đâu, đi, đi, đi, chúng ta ra phía khác ngồi đi."
Ngôn Uyển Cừ không thể không nghi ngờ đám bạn một lòng hai dạ liền nhanh chóng hỏi: “Này, các cô đi đâu thế?”
Mọi người đều mặc kệ cô ta và rời đi.
Lúc này Ngôn Uyên Cừ có chút không dám tiến tới, cô ta ngồi tại chỗ uống hai cốc rượu để lấy sự can đảm, rồi mới đứng dậy sửa soạn lại quần áo, đi vào cầu thang máy lên đỉnh lầu.