Mục lục
Tổng tài sủng vợ vô cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 148: Không cần phải như thể




Một buổi chiều rất yên tĩnh, Ngôn Tiểu Nặc sắp xếp xong ghi chép của mình thì chuẩn bị về nhà.



Có một bóng người đột nhiên chạy qua cô, Ngôn Tiểu Nặc chỉ ngửi thấy một mùi nước hoa vô thức nhắm mắt lại, là ai thì cô không thấy rõ.



Phó Cảnh Dao kinh ngạc nhìn bóng lưng của người kia, “Thẩm Điềm Điềm sao thế? Chạy nhanh đi đâu không biết?”



Thẩm Điềm Điềm là nữ sinh sáng nay gây sự với cô, Ngôn Tiểu Nặc cau mày lắc đầu. “Tớ cũng không biết.”



Ngôn Tiểu Nặc nói xong giật mình kéo Phó Cảnh Dao chạy về phía phòng học.



Phó Cảnh Dao không rõ ràng cho lắm, “Uyển Cừ, cậu đi đâu?”



“Chúng ta đi xem sao, tớ sợ Thấm Điềm Điềm sẽ xảy ra chuyện.” Ngôn Tiểu Nặc vừa chạy vừa nói.



Nhưng Thẩm Điềm Điềm thực sự chạy quá nhanh, chỉ thấy cô ấy chạy ra khỏi cổng trường rồi nhảy lên một chiếc xe, lúc hai chạy đến thì chiếc xe biến mất ở ngã tư.



Ngôn Tiếu Nặc lo lắng nhìn theo quay đầu nói với Phó Cảnh Dao, “Làm thế nào bây giờ, nhà cô ấy ở đâu?”



“Làm sao tớ biết, mà sao cậu biết cô ấy về nhà”



Ngôn Tiểu Nặc mím môi không thể không thừa nhận Phó Cảnh Dao nói có lý nhưng nhưng cô vẫn rất lo lắng. Cô nói với Phó Cảnh Dao, “Cảnh Dao, cậu về trước đi, tớ cũng về đây."



Phó Cảnh Dao gật gật đầu, vỗ vỗ bờ vai cô, an ủi nói, “Cậu đừng quá lo lắng, ai mà không có chuyện gấp đâu?”



Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, “Ừ, tớ biết rồi, cậu về cẩn thận.”



Phó Cảnh Dao chào cô rồi rời đi, Ngôn Tiểu Nặc lập tức gọi cho tài xế Lý, mười phút sau, ông đã lái xe đợi cô trước cống trường.



Ngôn Tiểu Nặc lên xe và nói với tài xế Lý, “Tài xế Lý, đưa tôi đến đường Thanh Hà”



Tài xế Lý đáp ứng lập tức lái xe đi.



Phó Cảnh Dao nói thêm, “Lái nhanh lên một chút.”



Cô không biết tại sao lại nghĩ đến ánh nhìn lạnh lẽo đột ngột của Mặc Tây Quyết lúc trưa, nếu buổi chiều thầy Tiền xảy ra chuyện chỉ là trùng hợp thì dáng vẻ vội vã của Thẩm Điềm Điềm lại càng làm cô thêm bất an.



Cô chỉ biết nhà Thẩm Điềm Điềm ở đường Thanh Hà nhưng cô không biết chính xác vị trí, chỉ có thể đến đó rồi tìm xem sao.



Tài xế Lý lái xe với tốc độ nhanh nhất, trong vòng 10 phút đi đến đường Thanh Hà.



Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy chiếc xe của Thẩm Điềm Điềm đậu bên đường rồi nhìn vào tòa nhà cao tầng bên cạnh, thấy siêu thị nhỏ ở tầng dưới, quyết định đi đến hỏi.



“Xin hỏi trong tiểu khu này có ai họ Thẩm không?” Ngôn Tiểu Nặc không để ý nhiều trực tiếp đến hỏi chủ Siêu thị.



Ông chủ nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên.



Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ hỏi thăm thôi không có ý gì đâu”



Ông chủ lắc đầu: “Ở đây có rất nhiều cư dân, tôi không biết ở đâu”



Ngôn Tiểu Nặc mím môi, ông chủ nói không phải là không có lý, nhưng cô đã đến đây thì sẽ không về tay không.



Đang Cảm thấy lo lẳng, cô bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen đang lái xe vào tiểu khu, nhận ra chiếc xe kia, cô lập tức chạy ra ngoài để xem hướng đi của chiếc xe.



Ngôn Tiểu Nặc thấy mấy vệ sĩ da đen bước ra khỏi xe, cô nhanh chóng đuối theo.



Cô nhìn thấy những vệ sĩ ở tâng mười lăm, cô đợi cho đến khi những người đó đi lên rồi mới ấn thang máy.



May mắn lúc này ít người nên không ai đế ý đến cô.



Ngôn Tiếu Nặc vừa ra khỏi thang máy liên nghe thấy tiếng đập vỡ đồ đạc từ cánh cửa phía đông.



Thật là quá đáng, Ngôn Tiểu Nặc vội vàng chạy tới, chỉ thấy cánh cửa dường như bị đóng lại. Cô đẩy cửa ra.



Một căn phòng bừa bộn, thấy Thẩm Điềm Điềm bị đánh sưng miệng, bố mẹ của Thẩm Điềm Điềm đang ôm chặt lấy cô ta.



Ngôn Tiểu Nặc hét lên: “Tất cả dừng tay!”



Khi các vệ sĩ nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngừng tay, vệ sĩ đứng đầu cúi chào Ngôn Tiểu Nặc nói, “Cô Ngôn, đây là tổng giám đốc phân phó.”



Ngôn Tiểu Nặc nhìn thẳng vào người vệ sĩ nói: “Bây giờ các anh lập tức rời đi.”



Người vệ sĩ không nhúc nhích, chỉ nói, “Thật xin lỗi, cô Ngôn, tổng giám đốc nói..."



“Tôi biết là anh ấy nói” Ngôn Tiểu Nặc trực tiếp ngắt lời vệ sĩ, “Tôi cũng biết tại sao anh ấy làm thế, các anh đi đi tôi sẽ nói với anh ây."



“Thật có lỗi, cô Ngôn, chúng tôi nhất định phải chấp hành mệnh lệnh của tổng giám đốc”" Vệ sĩ nói, “Xin cô hãy rời đi, cô làm thế này chúng tôi rất khó xử”



Ngôn Tiểu Nặc liếc nhìn con dao gọt hoa quả trên bàn, cầm nó lên rồi kè trên cổ mình lạnh lùng nói: “Không đi tôi sẽ hoàn thành mệnh lệnh của tống giám đốc các người.”



Vệ sĩ rốt cuộc cũng biết sợ, vội vàng nói, “Cô Ngôn, cô đừng làm thế”



Hình phạt nếu làm tổn thương cô Ngôn có khi còn nghiêm trọng hơn so với với chưa hoàn thành nhiệm vụ, mấy vệ sĩ đã cân nhắc những ưu và khuyết điểm xong đành phải rời đi.



Ngôn Tiểu Nặc đặt con dao trở lại bàn, thở ra một hơi nói với Thẩm Điềm Điềm, "Không sao rồi, các người dọn dẹp nhà cửa đi”



Thẩm Điềm Điềm đỡ cha mẹ của mình đứng dậy, cả gia đình nhà đều nơm nớp lo sợ, chắc đều bị doạ sợ nên không hề nói gì với Ngôn Tiểu Nặc.



Ngôn Tiểu Nặc cũng không tức giận, quay người muốn rời đi, nhưng bị Thẩm Điềm Điềm giữ lại, “Sao cô lại đến đây? Cô biết là ai làm đúng không?”



Ngôn Tiểu Nặc nhìn cô một cái lạnh nhạt nói: “Cô đừng hỏi nữa, tóm lại không sao rồi”



Nói xong, cô rút tay ra rời đi.



Vừa ra khỏi thang máy, xuống lầu dưới một chiếc Bugatti Veyron màu đen lái tới, Ngôn Tiểu Nặc dừng lại nhìn Mặc Tây Quyết bước xuống xe.



Mặc Tây Quyết đưa tay tháo kính râm trên mặt, để lộ đôi mắt đen thâm thúy.



Anh đi đến trước mặt cô, giọng anh trầm thấp lạnh xuống, “Em còn dám kê dao vào cổ?”



Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên nhìn anh nói, "Nếu em không làm thế họ sẽ không rời đi”



Đôi mắt đen của anh trầm xuống, đưa tay xoa lên cần cổ trắng nõn của cô, vuốt ve một hồi sau đó tay chỉ lên môi cô trâm thấp nói, “Em còn muốn giấu anh? Thuốc của Trình Tử Diễm có một mùi hương bạc hà làm sao anh lại không biết?”



Ngôn Tiểu Nặc á khẩu không trả lời được, cô chỉ để ý đến việc che đi vết thương, nên quên mất chuyện này, đành nói sang chuyện khác, “Em không sao, anh đừng làm vậy được không?”



“Anh biết nếu giáo huấn không cẩn thận thì mấy người còn dám trắng trợn đánh em” Giọng của Mặc Tây Quyết rất tức giận, “Em bị bắt nạt như thế mà không tức giận sao?”



Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy tay anh, “Em tức chứ, nhưng không đến mức phải đập nhà người ta?”



Mặc Tây Quyết lạnh lùng hừ một cái, “Nếu không dạy dỗ cẩn thận, mấy người kia còn không biết mình là ai.”



Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc cánh tay của anh, lắc đầu nói, “Bọn họ nhận được dạy dỗ rồi, chúng ta về nhà đi”



Mặc Tây Quyết ánh mắt lạnh lẽo khiến trong lòng cô run lên, nắm tay anh không tự chủ chặt hơn.



“Đi về” Mặc Tây Quyết quay người lôi kéo cô ra xe, đỡ cô lên xe lúc này mới ngồi xuống.



Điều cô không nhìn thấy là Thẩm Điềm Điềm đứng trên ban công nhìn cô rời đi hai tay nắm chặt thành nắm đấm.



Trong xe, Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy tay dựa vào vai Mặc Tây Quyết cả hai đều không nói gì.



Chuyện này đáng ra phải khiến cô vui vẻ cô biết anh làm thế này là tốt cho cô nhưng cô không thể chấp nhận được anh làm theo cách này.



“Xuống xe.” Mặc Tây Quyết thấp giọng nói, lại phát hiện cô chẳng biết lúc nào tựa ở trên vai của mình ngủ thiếp đi.



Đôi mắt đen loé lên tia yêu chiều rồi tự mình ôm cô xuống xe.



Ngôn Tiểu Nặc lập tức tỉnh lại thấy anh đang ôm mình nhẹ nhàng nói, “Về đến nhà rồi sao?”



Mặc Tây Quyết ừ một tiếng, bước chân không ngừng lại ôm cô đến chiếc giường lớn trong phòng, Ngôn Tiểu Nặc cởi giày ra liền chui vào chăn.



Mặc Tây Quyết cởi áo khoác ra nhíu mày nhìn cô, “Em không cởi đồ cũng ngủ được?”



Ngôn Tiểu Nặc nghe xong mặt đỏ lên, “Em chỉ ngủ một lát thôi”



“Dù thế nào cũng phải cởi áo khoác.” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói, “Cẩn thận cảm lạnh”



Ngôn Tiểu Nặc ở trong chăn lề mề trong chốc lát mới nhìn Mặc Tây Quyết nói, “Anh cũng không ngủ cời áo làm gì?



Đôi môi của Mặc Tây Quyết câu lên một nụ cười quyến rũ xấu xa, “Anh cởi đồ của anh em hỏi làm gì?”



“Em không hỏi” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nói, cởi bỏ áo lông áo khoác nhỏ cùng váy rồi chui vào chăn quấn chặt.



Mặc Tây Quyết chỉ đi phòng sách xử lý công việc mà thôi, vừa nãy vệ sĩ có báo cáo với anh nhưng lúc đó đang vội chạy đến chỗ cô nên phía sau vẫn chưa xem hết.



Đang nhìn báo cáo của cấp dưới thì anh nhận được tin nhắn trên MSN.



Mở ra xem, là tin nhắn của chào hỏi của Mặc Tây Thần, anh chỉ đơn giản trả lời rồi không để ý đến.



Thế nhưng Mặc Tây Thần lập tức gửi tin nhắn đến, Mặc Tây Quyết xem, đôi mắt đen mở lớn ngón tay đang giữ con chuột dùng sức đến mức trắng bệch.



Một lúc lâu sau, anh tắt khung trò chuyện, cũng không trả lời, sắc mặt trở lại bình thường, anh tiếp tục xử lý các giấy tờ.



Lúc này Ngôn Tiểu Nặc đấy cửa vào, trong tay còn cầm cái khay đựng chén canh.



“Anh ở trong này rất lâu rồi” Ngôn Tiếu Nặc đi đến bên anh hạ cái khay xuống, “Đợi chút nữa xem tiếp, nghỉ ngơi một chút”



Mặc Tây Quyết nhìn cô không nói gì rồi giơ tay kéo cô vào lòng thì thầm vào tai cô, “Em đút cho anh.”



Hiếm khi anh nói đùa như thế, cô đang căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng, cô cầm bát canh lên đút cho anh.



Đang uống canh thì có tin nhắn ở MSN, nhưng anh không có phản ứng gì.



Ngôn Tiểu Nặc dừng lại, liếc nhìn màn hình máy tính hỏi anh, “Anh có tin nhắn đó, không xem sao?”



“Anh đói, muốn ăn nữa” anh cũng không xem tin nhắn chớp mắt liếc nhìn chén canh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK