Tiêu Phong xuống hầm để xe lấy xe rồi nhanh chóng khởi động. Cùng lúc đó anh cũng gọi điện thoại cho Tiểu Từ:
"Cậu mau chóng tra cho tôi xem quán lẩu Unique nằm ở đâu rồi gửi định vị cho tôi! Cho cậu 3 phút."
"Sếp có biết bây giờ đã mười giờ đêm rồi không? Giờ này mà sếp còn muốn đi ăn lẩu." Tiểu Từ nói bằng giọng ngái ngủ, chắc chàng trai này vừa bị đánh thức từ một giấc ngủ say.
"Tiền lương" Tiêu Phong chỉ trầm giọng nói hai chữ cũng đủ là Tiểu Từ hồn bay phách lạc.
"À không không. Em làm ngay mà sếp. Chỉ một phút ba mươi giây thôi." Tiểu Từ vội vàng cầu xin.
"Được."
Tốc độ làm việc của Tiểu Từ cũng rất nhanh, chỉ chưa đầy một phút mà đã làm xong rồi. Tiêu Phong lao như tên bắn đến địa chỉ vừa được gửi đến.
Tiêu Phong rất ít khi đến những nơi như thế này. Bởi trong suy nghĩ của anh, nơi này vừa ồn ào vừa không sạch sẽ.
Anh đến quán lẩu mà mặc một bộ đồ như đồ bảo hộ của các nhân viên y tế đang chống dịch vậy. Chính vì thế, mà khi anh bước vào đã thu hút ánh nhìn của không ít người. Ai nấy đều nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, thậm chí một cậu nhóc còn ôm bụng cười khanh khách, chạy lại nói với mẹ:
" Mẹ ơi chú kia bị gì vậy mẹ?
Có phải không được bình thường không?"
Tiêu Phong như chẳng thèm để ý đến những tiếng cười nhạo xung quanh, đảo mắt khắp nơi tìm kiếm Diệp Băng Hy.
Sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cũng tìm thấy, tại cô nhóc này trốn quá kĩ.
Nằm hẳn xuống nền nhà ngồi hát nghêu ngao. Trên đầu còn có vài sợi mì tôm với một ít rau chắc do mấy thanh niên bên trên ăn uống làm rớt xuống. Bộ dạng thật buồn cười.
Tiêu Phong đâu thể bỏ qua cơ hội nghìn năm có một này, lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh post lên mạng rồi mới đưa cô về.
Còn về phần trưởng phòng Hoàng và đám Tiểu Lộ, Tiêu Phong cũng mở lòng từ bi nói với chủ quán khi nào đóng cửa thì vứt họ ra ngoài cửa, không cần quan tâm, sáng mai họ khắc tự trở về. Công nhận anh chàng này cũng thật "tốt bụng"!
Tiêu Phong đỡ Diệp Băng Hy ra ngoài, lần này người ta còn cười nhạo anh lớn hơn lần trước.
"Xem anh ta kìa, đúng là mây tầng nào gặp mây tầng ấy, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã." Một người phụ nữ nói bằng giọng khinh bỉ. Kéo theo đó là hàng loạt những tiếng cười và chỉ trỏ của mọi người.
Tiêu Phong vẫn bỏ ngoài tai những lời ấy nhưng Diệp Băng Hy thì không. Cô đẩy Tiêu Phong ra, ngay lập tức chạy đến chỉ thẳng vào mặt người phụ nữ lúc nãy nói:
"Cô...cô...cô cho tôi...xin.... ít rượu nữa!"
Câu nói của cô làm tất cả mọi người cười phá lên. Những tưởng Diệp Băng Hy sẽ cho cô ta một bài học chứ. Ai ngờ...
Tiêu Phong cũng bất lực, đi tới kéo Diệp Băng Hy về. Anh vốn chẳng quan tâm đến những lời bên ngoài nói bởi trong mắt anh họ chỉ là những kẻ ngốc, chẳng biết gì. Tại sao lại phải đi tức giận, cãi nhau với những kẻ ngu ngốc để tự hạ thấp bản thân chứ.
Khó khăn lắm Tiêu Phong mới lôi được Diệp Băng Hy ra khỏi quán lẩu, nhét cô vào trong xe.
Anh khẽ cúi người thắt dây an toàn cho cô. Nhưng thật không may, đúng lúc Diệp Băng Hy muốn ói.
Và các bạn cũng đoán được cái kết rồi đấy. Tất cả mọi thứ trong dạ dày Diệp Băng Hy đều nằm trên mặt của Tiêu Phong, mặc dù đã cách một lớp khẩu trang nhưng cũng thật kinh khủng.
Tiêu Phong gần như muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Với một người bị ám ảnh sạch sẽ như anh thì đây đã đạt tới giới hạn rồi, nếu chỉ chịu đựng thêm một giây nữa thôi thì chắc anh sẽ chết mất. Anh chạy không biết trời đất nhảy ngay vào đài phun nước phía trước mặt trước sự ngạc nhiên của những người xung quanh. Họ nhanh chóng hô hoán:
"Có người nhảy xuống đài phun nước tự tử rồi. Có người tự tử rồi."