Đâu ai có thể tưởng tượng được sẽ có một phiên bản Diệp Băng Hy như hiện tại, cũng chẳng ai có thể tưởng tượng được một cô gái mười tám tuổi lại có thể trưởng thành đến như thế. Có lẽ khi mang thai, người phụ nữ thường nhạy cảm hơn rất nhiều. Mỗi lần đặt tay lên bụng mình, cô đều cảm thấy mình phải có trách nhiệm hơn, mình phải làm được nhiều điều hơn để cho đứa bé một tương lai tốt đẹp nhất mà cô có thể.
................
1 tháng sau.
Tại khách sạn Lotus, hôn lễ được mong đợi nhất của CEO tập đoàn Phong Đế, Tiêu Phong được tổ chức long trọng. Tuy nhiên, với uy thế của Tiêu Gia thì quy mô này quả thật rất khiêm tốn.
Không gian lễ đường được trang trí bằng hoa hồng bạch, toàn bộ không gian chỉ có hai màu đen và trắng, tất cả khách mời tham dự cũng được quy định phải mặc lễ phục màu đen, đến nhạc cũng là tiếng vĩ cầm nặng nề, thê lương. Nếu không phải trong thiệp mời ghi là thiệp cưới thì có lẽ sẽ chẳng ai nghĩ mình đang tham dự một lễ cưới. Tất cả những điều này đều là ý của Tiêu Phong. Đối với anh, đây không phải là lễ cưới, cuộc hôn nhân này chính là mồ chôn linh hồn anh. Và nhân vật chính trong bữa tiệc này, chính là anh và cô.
Từ sau đêm hôm đó, anh không còn trở về căn hộ của mình một lần nào nữa mà sang ở căn hộ của Diệp Băng Hy. Tối nào anh cũng ngồi bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời xa xăm, uống rượu trò chuyện với cô đến sáng. Một mình anh cứ ngồi như thế, tưởng là đối thoại nhưng thực chất là đang tự độc thoại với chính lòng mình Anh có lỗi với cô, là anh đã phụ lòng cô nhưng anh không thẹn với lòng, trước nay, anh chưa từng thay đổi, vẫn một lòng một dạ yêu cô, bây giờ và mãi sau này cũng sẽ như vậy. Từ ngày cô ra đi, Tiêu Phong cũng đã chết.
Khách khứa trong bữa tiệc đều đã đến đủ, ai cũng kinh ngạc về phong cách tiệc cưới có một không hai, trước nay chưa từng có này nhưng tuyệt nhiên, không ai dám hé răng nửa lời. Chuyện của Tiêu Gia, căn bản họ không có tư cách để bàn tán, tốt nhất nên im lặng nếu không muốn rước tai hoạ vào người.
Tiếng nhạc vang lên, Tiêu Phong và Hà Linh Chi tiến vào lễ đường, nhưng điều kì lạ là họ không hề nắm tay, cũng chẳng có bất kì cử chỉ thân mật nào, mọi người đi một bên của tấm thảm đen. Hà Linh Chi dù đã cố gần gũi anh, nhưng anh chỉ dửng dưng đẩy cô ta ra:
"Cô nên biết giữ chừng mực, đừng thử thách giới hạn của tôi."
"Anh không thể giữ cho em một chút thể diện sao?" Cô ta không cam lòng, ấm ức nói.
"Đó không phải chuyện của tôi, nhưng nếu cô còn làm điều gì quá đáng thì danh dự của cô sẽ nằm dưới chân tôi đấy." Tiêu Phong đầy chán ghét nói. Ngay từ lúc cô ta tìm cách leo lên giường anh, danh dự của cô ta trong mắt anh đã không đáng một xu.
Hà Linh Chi biết anh không nói đùa liền an phận, không nói gì nữa. Hôm nay, cô ta rất xinh đẹp, kiều diễm đến động lòng người. Chiếc váy cưới trên người cô ta là chiếc váy cưới được nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Helen Swift tự tay thiết kế, khinh bạc kiên sa, tơ lụa mềm mại lung linh, đường cong hoàn mỹ. Khổ váy xõa tung uốn lượn từ phần eo trở xuống. Nhìn thôi cũng đủ khiến bất kì cô gái cũng phải ao ước có thể khoác nó lên mình một lần trong đời. Và đương nhiên, giá tiền cũng không hề rẻ, ít nhất cũng phải mười mấy số không.
Nhưng cô ta dù có đẹp thì đã sao chứ, Tiêu Phong cũng chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái. Dáng dấp người đàn ông cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng như đao khắc, không có nửa ý cười, mắt phượng sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, sống mũi hoàn mĩ, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa sự cao ngạo.Trên người anh mặc một bộ vest đen sang trọng, ngực cài một đoá bạch hồng, hệt như một chàng hoàng tử bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình nhưng cả người lại toả ra khí chất bức người khiến ai cũng không dám lại gần.
Hai người bước lên trên sân khấu. Quả là một đôi trai tài, gái sắc, rất xứng đôi, đẹp như từ một bức tranh bước ra vậy. Nhưng không hiểu sao, ai nấy cũng cảm thấy bầu không khí này rất gượng gạo, ngột ngạt.
Phong ba, Phong mẹ ngồi phía dưới cũng không thấy biểu hiện gì là vui vẻ, rõ ràng là trong lễ cưới của con trai mình nhưng hai người lại cài băng tang trước ngực, cả buổi tiệc cũng không nở lấy một nụ cười. Mỗi lần nghe có người nói chúc mừng, trong đáy mắt hai người lại phảng phất một nỗi buồn không sao tả xiết. Câu chuyện phía sau, có lẽ chỉ có một vài người biết.
Vị cha sứ tiến lên trước bục, nhìn cô dâu, chú rể, rồi lại nhìn một lượt xuống hội trường, theo thủ tục thông thường, hỏi:
"Trước khi hôn lễ được bắt đầu, tôi muốn hỏi có ai muốn phản đối hôn lễ này không?"
Cả hội trường đưa mắt nhìn nhau, không khí vẫn là một bầu im lặng.
"Nếu không có ai phản đối, vậy chúng ta...."
"Tôi phản đối!" Cha sứ đang nói thì bị một giọng nói cắt ngang.