Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rèm cửa trong phòng mở một nửa, ánh sáng chiếu vào từ phía sau, người đàn ông ở trần, đường cong dáng người rất nam tính và sắc nét.

Diệp Băng Hy mở mắt ra thì nhìn thấy hình ảnh này.

Nhớ đến đêm hôm qua… mặt cô không còn chút xấu hổ nào, ngược lại hằm hè hậm hực ngắt véo mấy cái lên người anh.

Anh nói đêm nay đừng nghĩ đến chuyện ngủ, cô thật sự gần như không ngủ được!

Cả đêm liều mình triền miên, bây giờ cô vừa mệt vừa yếu, không muốn động đậy chút nào. Mặc kệ mặt trời đã lên cao ba sào, dù sao cô cũng không mang theo điện thoại bên mình, điện thoại của Tiêu Phong hình như cũng không có ở đây, cô không muốn phá nát không gian hiếm khi không ai quấy rầy này.

Diệp Băng Hy phác họa khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đang ngủ say bên cạnh mình bằng ánh mắt. Khi ngủ, tất cả vẻ lạnh lùng xa cách của anh đều được dỡ bỏ, thay vào đó là vẻ gần gũi bình dị. Nhất là khí thế lạnh lùng thường ngày có thể đóng băng người khác bất cứ lúc nào và thái độ xa cách nghìn dặm làm người ta run sợ, giờ đây đã biến mất hoàn toàn.

Anh như một giống mèo vừa đắt đỏ lại cao quý lạnh lùng, khi ngủ say còn toát ra chút ấm áp dịu dàng, khiến người ta rất muốn đến gần.

Diệp Băng Hy khẽ trở mình trong vòng tay anh, cứ nhìn chính diện anh như thế. Thấy anh yên tĩnh nhắm mắt từ đầu đến cuối, cô chớp chớp mắt rồi giơ tay lên, phác họa đường nét tao nhã tinh tế của anh.

Khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Phong ngược sáng, ấm áp mà mờ tối vì sấp bóng. Cô khẽ mơn trớn hàng lông mày đẹp đẽ của anh, sau đó đến đôi mắt đang nhắm nghiền, rồi đến sống mũi cao…

Ngón tay cô dần dần lướt xuống môi anh. Cánh môi nhạt màu của anh còn lưu lại vết tích bị cô cắn tối qua. Vết cắn rất nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy ở khoảng cách gần thế này.

Chuyện này cũng không thể trách cô, ai bảo tối qua anh hung bạo như thế. Cô kêu khóc xin tha thế nào cũng không được, tức đến nỗi chỉ có thể cắn anh.

Diệp Băng Hy nhướng mắt nhìn ra sau lưng anh một chút. Tối qua cô không chỉ cắn anh, mà còn cào lên lưng anh mấy lần.

"Em nhìn đủ chưa?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên cạnh cô bỗng vang lên.

Diệp Băng Hy giật nảy mình, lập tức rụt tay về. Anh chỉ hờ hững nói một câu như thế mà không mở mắt, đưa tay ôm lấy cô vẫn còn đang trần trụi vào lòng. Cánh tay đặt trên hông cô cũng siết chặt hơn vài phần.

"Mấy giờ rồi?" Anh ôm cô, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn, lười biếng lại quá mức gợi cảm.

Diệp Băng Hy nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không biết nữa, nhìn sắc trời chắc cũng đã hơn sáu giờ."

Bàn tay anh áp lên lưng cô, khẽ vỗ về: "Tối qua em ăn ít như vậy, giờ có đói bụng không?"

Cô muốn nói tối qua mình tiêu hao sức lực nhiều như thế, bây giờ quả thật là đói đến tỉnh ngủ. Nhưng được anh ôm thế này, cô bằng lòng chịu đói cũng không muốn rời khỏi giường.

"Không, em còn buồn ngủ." Cô vùi đầu vào ngực anh, nói lí nhí như nũng nịu.

Tiếng cười khe khẽ của người đàn ông truyền xuống từ đỉnh đầu, tay vuốt ve sau gáy cô: "Vậy em ngủ tiếp đi."

................

Hai tiếng sau,

Khi Diệp Băng Hy tỉnh lại thì Tiêu Phong đã rời đi, trên giường chỉ còn lại một mình cô. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của anh nhưng chẳng thấy.

Trên chiếc tủ cạnh giường là một bộ quần áo của cô đã được gấp gọn. Anh vẫn vậy, vẫn ấm áp, chu đáo như thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK