"Thì ra là cô ta đã có thai, còn muốn mượn Tiêu Tổng để đổ vỏ. Thật đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá một con người được."
"Đúng là loại đàn bà lẳng lơ, vậy mà còn tỏ vẻ yếu đuối."
"Thật không thể tin nổi trên đời còn có loại đàn bà trơ trẽn đến như vậy. Tôi ở đây mà còn thấy nhục nhã giùm cô ta."
[...]
Những tiếng ồn ào bàn tán rộ lên, chỉ trích Hà Linh Chi. Xin hãy đọc truyện tại — TRUМtr uyen. o r g —
Phong ba, Phong mẹ nghe thấy những lời này, quay mặt nhìn nhau rồi lại nhìn Tiêu Phong, cũng không mảy may nhìn đến bộ dạng thảm hại của Hà Linh Chi. Chuyện này, càng lúc càng trở nên rối rắm.
Cô ta nhìn về phía những ngón tay đang chỉ về mình, nghiến chặt răng, nhưng vẫn cố diễn sâu vai cô gái đáng thương, có lẽ là do đam mê quá mãnh liệt nên nhất thời chưa thể buông bỏ được. Cô ta biết mình đã không còn đường lui, nếu bây giờ thừa nhận chuyện này, bao nhiêu công sức của cô ta sẽ đều đổ sông đổ biển.
"Anh đừng có ăn nói linh tinh, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh vì tội vu khống." Hà Linh Chi vẫn còn rất mạnh miệng, đe doạ Hà Dĩ Thâm.
" Ha Ha Ha..." Anh ta cười lớn.
"Cô xem, cô nhanh quên thật đấy! Đêm hôm ấy còn vui vẻ dưới thân tôi mà bây giờ đã không còn nhớ gì rồi. Nhưng chắc cô sẽ phải cảm ơn tôi nhiều đấy, vì ngay bây giờ tôi sẽ giúp cô nhớ lại."
Hà Dĩ Thâm vừa dứt lời, trên màn hình LED liền hiện lên hình ảnh của một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, mây mưa không dứt, khiến ai nhìn thấy cũng phải đỏ mặt. Và nữ chính trong đoạn phim đó, không ai khác chính là Hà Linh Chi. Cô ta lả lơi, triền miên trong dục vọng, nhìn thật kinh tởm. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Phía sau còn rất nhiều đoạn phim khác. Cô ta không chỉ thác loạn với một người, mà là với rất nhiều người.
Những đoạn phim này kinh tởm tới mức nhìn thôi cũng thấy bẩn cả mắt.
Hà Linh Chi nhìn những hình ảnh hiện lên trên màn hình, khuôn mặt liền biến sắc, đôi tay đầy máu của cô ta khẽ run lên. Cô ta đưa mắt nhìn Tiêu Phong, cô ta tìm kiếm trong ánh mắt anh một tia tức giận, một tia thất vọng, một tia căm thù thôi cũng được, nhưng không, ánh mắt sâu thẳm ấy vẫn phẳng lặng như nước, không mảy may biến đổi.
Cô ta ngồi dưới sàn, như kẻ điên cười lớn, tiếng cười dữ tợn như tiếng ma quỷ dội vào tai. Cô ta cười người, cũng là cười mình. Cười cô ta đã quá ngu ngốc, dành hết tâm tư vào một người đàn ông vốn chẳng để tâm đến mình. Không có hi vọng sẽ chẳng có thất vọng, không từng yêu thương thì làm gì có căm ghét.
Cô ta vốn tưởng trái tim của con người vốn chẳng phải là sắt đá, rồi cũng sẽ có một ngày anh thay đổi, sẽ có một ngày trong ánh mắt anh có cô ta... nhưng cô ta đã sai rồi, người đàn ông này, vốn chẳng có trái tim.
Hà Dĩ Thâm đi đến, lấy chân hất cằm cô ta lên:
"Để xem cô còn cười được bao lâu. Những chuyện cô đã làm với tôi, cô sẽ phải trả giá gấp bội. Cô hãy nhìn vết sẹo trên mặt tôi đi, là do cô ban tặng cả đấy, con đàn bà khốn nạn."
Hắn ta đá mạnh vào mặt Hà Linh Chi khiến cô ta ngã bẹt xuống mặt đất, máu văng tung toé, vấy bẩn cả chiếc váy.
Nhưng cô ta dù bị như vậy, vẫn gắng gượng ngồi dậy, tiếng cười quỷ mị càng lớn hơn, làm người ta thấy lạnh cả sống lưng.
"Hà Dĩ Thâm, mạng của mày cũng lớn thật đấy! Nhưng tao nói trước cho mày biết, mày sẽ không làm gì được tao đâu. Mày hãy cứ đợi đấy! Hahaha!" Âm thanh của cô ta ghê rợn như phát ra từ địa ngục. Vở kịch cuối cùng cũng hạ màn, cô ta cuối cùng cũng đã tháo bỏ lớp mặt nạ dày cộp đã mang bao nhiêu năm qua.
"Hà Linh Chi, cô cũng tự tin thật đấy. Cô tưởng xoá sạch dấu vết thì không ai tra ra được chân tướng sao. Vậy thì hãy nhìn đây này!"
Trên màn hình lại xuất hiện một đoạn phim, nhưng có điều, đoạn phim này còn kinh dị hơn trước. Trên màn hình là Hà Linh Chi cùng một đám đàn ông mặc quần áo đen, tên nào cũng cao to lực lưỡng. Sau khi nghe lệnh từ Hà Linh Chi thì rút súng ra, một phát kết liễu những tên đàn ông xấu số nằm mê man trên giường. Xong việc liền bỏ vào vali đem đi, thần không biết, quỷ không hay. Thủ đoạn quả thật quá dã man, tàn nhẫn.
"Cô không ngờ tôi lại có đoạn video này đúng không? Có trách thì trách cô đã gặp phải tôi. Đám sát thủ cô thuê chính là đàn em của tôi." Hà Dĩ Thâm nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của cô ta, dùng giọng giễu cợt nói.
"Trước khi đến đây, tôi đã gọi điện báo cảnh sát, chắc họ cũng sắp đến rồi. Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng tôi nguyện đưa cô vào tù cùng năm, cùng tháng, cùng ngày. Sau này, khi ở trong tù, tôi cũng sẽ 'chăm sóc cẩn thận' cho cô." Hà Dĩ Thâm nói bằng giọng vô cùng thản nhiên, như thể đang nói về câu chuyện của một người khác vậy.
Hà Linh Chi hoàn toàn gục ngã, không có đủ sức lực để đứng dậy nữa, cô ta nhìn chằm chằm Hà Dĩ Thâm.
"Cô muốn hỏi tại sao ư?"
"Tại vì đôi mắt trong veo như nước, không vướng chút bụi trần của cô gái ấy đã khiến tôi nhận ra, tôi và cô thật đáng khinh bỉ." Hà Dĩ Thâm nhẹ nhàng nói, trong đôi mắt dường như phát ra tia sáng.
Anh ta quay sang nhìn Tiêu Phong đang đứng bên cạnh:
"Tiêu Tổng, tôi có một chuyện này muốn nói với anh, chắc chắn anh sẽ muốn nghe."
Tiêu Phong lúc này mới đưa đôi mắt đen sâu thẳm nhìn sang.
"Thật ra, vụ tai nạn của Diệp tiểu thư chính là do một tay Hà Linh Chi gây ra. Đó không phải là một vụ tai nạn mà là một âm mưu."