"Xin chào. Chắc đây là cậu Tiêu. Tôi đã nhìn thấy cậu trên báo sáng nay, quả đúng là đẹp trai, khí chất ngời ngời, rất xứng với Tiểu Hy." Dì Lani nhìn Tiêu Phong, không khỏi tán dương.
"Con chào dì." Tiêu Phong cúi đầu chào,.
Dì Lani khẽ gật đầu. Quả đúng là một đứa trẻ lễ phép, xem ra cũng không tệ.
"Hai đứa các con mau vào nhà đi, lão gia và phu nhân đang đánh cờ trong phòng khách. Nếu biết hai người về nhất định sẽ rất vui."
"Vâng ạ!" Diệp Băng Hy tươi cười, nắm tay Tiêu Phong dẫn vào nhà.
................
"Ông bà! Con về rồi đây!" Diệp Băng Hy như đứa trẻ, chạy tới ôm lấy cổ Diệp lão gia.
Diệp lão gia mỉm cười phúc hậu, xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Băng Hy:
"Sao về mà không báo cho ông bà biết, chúng ta còn tưởng con đi chơi cùng mọi người, buồn rầu cả sáng nay."
"Con đâu nỡ để ông bà ở nhà một mình nên phải quay về ngay đây, con lúc nào cũng thương ông bà nhất!"
"Con bé này, chỉ được cái dẻo miệng!" Diệp phu nhân phúc hậu nói với đứa cháu gái nhỏ.
"Con chào ông bà!" Tiêu Phong nãy giờ vẫn đứng một bên, lặng lẽ nhìn khung cảnh gia đình ấm áp này, bây giờ, rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao Diệp Băng Hy lại có thể đơn thuần đến vậy giữa cái thế giới đầy phức tạp lẫn xô bồ ngoài kia. Thế giới của cô được bảo bọc quá hoàn hảo, cô lớn lên trong một môi trường thật tuyệt vời, thật đáng để mơ ước.
Diệp lão gia chỉnh lại mắt kính, nheo mắt nhìn cậu trai trẻ trước mặt.
"Cậu là..."
"Giới thiệu với ông bà, anh ấy là Tiêu Phong, bạn trai của con." Diệp Băng Hy nhanh chóng chạy lại, kéo Tiêu Phong đến gần.
"Bạn trai?" Cả Diệp lão gia lẫn Diệp phu nhân đều tỏ ra kinh ngạc, bốn mắt nhìn nhau rồi lại quay ra nhìn anh và cô. Hai người đã lâu không xem tin tức, nên chưa biết chuyện kinh thiên động địa đã sảy ra tối qua.
Ngay đêm qua, tất cả các tờ báo lớn đều đưa tin, đương nhiên, tin tức của cô được đưa lên trang nhất. Cả mạng xã hội dường như bùng nổ, đây có lẽ là tin tức được mong chờ nhất trong những ngày gần đây. Cơn địa chấn lớn như vậy nhưng dường như không lan được vào trong cánh cổng Diệp Gia.
"Vâng ạ. Đây chính là đứa cháu rể mà con đã rày công tuyển chọn đem về cho ông bà. Ông bà thấy sao?"
Lúc này, Diệp lão gia và Diệp phu nhân mới để ý kĩ cậu trai trẻ này. Nam nhân cao tầm 1m9, dung nhan tuyệt đẹp tựa thiên thần. Cơ thể thon gầy, ngũ quan tinh tế, đôi mắt ẩn hiện khí chất của bậc đế vương, vừa nhìn đã biết nam nhân này là người từng trải, là kẻ quyền quý nắm trong tay quyền sinh sát của rất nhiều người. Ừm...thế này cũng tạm chấp nhận được, coi như đã đạt 1% làm cháu rể của hai người rồi.
"Cậu ngồi xuống đi." Diệp lão gia quay về dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, giọng điệu không còn mang vẻ cưng chiều, ấm áp dành cho Diệp Băng Hy nữa. Dù sao cũng là bậc trưởng bối trong nhà, những lúc như thế này càng phải giữ một cái đầu lạnh. Cháu gái cành vàng lá ngọc của ông đâu thể tùy tiện, dễ dàng gả cho ai đó được.
"Dạ." Tiêu Phong nhanh chóng đi tới, ngồi xuống ghế đối diện. Diệp Băng Hy cũng chạy đến, ngồi kế bên anh. Ngay cả cô cũng cảm nhận thấy vài tia lạnh trong lời nói của ông nội, trước giờ, rất ít khi cô thấy ông như vậy, chỉ sợ cứ như thế này, Tiêu Phong sẽ bị ông doạ chạy mất dép mất!!!