Đường Hoa Nguyệt bị tiếng gọi của anh làm phiền, muốn hỏi Hoäc Anh Tuấn, anh có bị bệnh không?
Thấy Đường Hoa Nguyệt không có phản ứng gì, Hoäc Anh Tuấn hoang mang lo sợ không biết đã chạy qua bao nhiêu đèn đỏ cấp tốc chạy tới cửa bệnh viện.
Anh ta hoảng sợ đến mức bước đi không vững, mở cửa sau xe muốn bế Đường Hoa Nguyệt ra ngoài, Đường Hoa Nguyệt im lặng cả đoạn đường lại chầm chậm mở mắt ra, yếu ớt hét lên: “Hoắc Anh Tuấn…”
“Tôi đây! Làm sao vậy? Cô nói xem còn chỗ nào trong người không thoải mái?”
Đường Hoa Nguyệt môi nhẹ mở ra: “Anh thật là, ồn chết đi được.”
Hoäc Anh Tuấn có chút sửng sốt, nhưng thấy cô vẫn còn sức để lên tiếng nói mấy câu ghét bỏ mình, biết không đến mức nguy hiểm đến tính mạng cho nên không nói gì, sức mạnh trên tay không giảm muốn ôm lấy Đường Hoa Nguyệt. Đường Hoa Nguyệt một tay bám lấy thành ghế trước, một tay đẩy mạnh lên ngực Hoäc Anh Tuấn, dứt khoát nói: “Anh tránh ra, tôi tự làm được.”
Hoắc Anh Tuấn dường như không nghe thấy gì, căn bản không tin lời cô đang nói, qua mấy lần đi đi về về, sự kiên nhẫn của Đường Hoa Nguyệt đã cạn kiệt, vì vậy cô giơ tay lên, hung hăng mở lòng bàn tay vừa bị Hoắc Anh Tuấn nắm lấy lần nữa ra.
“Bốp!” Một âm thanh giòn giã vang lên.
“Hoắc Anh Tuấn, anh quan tâm đến tính mạng của tôi hơn cả bản thân sao? Tôi nói anh tránh ra!”
Tất nhiên Đường Hoa Nguyệt đương nhiên không phải không biết bản thân mình ngang bướng. Cơn đau lần này dữ dộ ngột và kéo dài hơn trước rất nhiều, cô đương nhiên phải kiểm tra thật kỹ.
Giờ đây xung quanh cô các con và anh trai của cô đều ở bên cạnh, sự việc của bố cô ấy cũng đã tiến triển, cô tất nhiên sẽ không quay lại như khoảng thời gian trong quá khứ nào đó chỉ một lòng muốn chết.
Nhà họ Hoắc có bác sĩ riêng và hệ thống y tế độc quyền, cho nên vị thiếu gia không ăn được cà pháo này ngay cả cửa lấy số trong bệnh viện công còn không thể tìm ra. Đường Hoa Nguyệt vô cùng chán ghét bản thân, cố nén sự khó chịu và đeo vào chiếc thẻ của khoa tim mạch.
Hoắc Anh Tuấn cũng cảm thấy mình có chút phiền toái cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể đi từng bước theo sau Đường Hoa Nguyệt vào phòng bác sĩ chủ nhiệm khoa.
Các bác sĩ lớn tuổi kiến thức rất rộng, chỉ thoáng nhìn tư thế và vẻ mặt của Đường Hoa.
Nguyệt khi cô bước vào, sau đó hỏi một cách quen thuộc: “Tim đập nhanh, đau quặn, đổ mồ hôi? Bao lâu rồi?”
Hoäc Anh Tuấn kinh sợ nhìn Đường Hoa Nguyệt, không biết câu trả lời cô sắp nói ra có phải là thứ mà trái tim yếu đuối của anh hiện tại có thể chịu đựng được hay không.
Đường Hoa Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn trên bàn bác sĩ bình tĩnh nói: “Suy tim năm năm rồi. Chỉ là nếu mệt quá sẽ không thoải mái, nhưng lần này đặc biệt nghiêm trọng.”
“Năm năm? Gia đình có tiền sử bệnh di truyền sao? Lúc đó đột nhiên phát bệnh hay sao?”
Đường Hoa Nguyệt lắc đầu: “Mẹ tôi đã chết vì suy tim, nhưng tôi không phải di truyền, đó là tác dụng phụ của thuốc.”
Bác sĩ đẩy kính ra hiệu cho cô tiếp tục, cây bút trên tay không ngừng ghi lại bản tự tường trình của bệnh nhân.
Hoäc Anh Tuấn đứng một bên như bị sét đánh, vừa bàng hoàng vừa đau đớn.
Năm năm trước? Thuốc gây ra… Có phải là để điều trị bệnh bạch cầu của cô ấy, dùng thuốc không đúng đã gây suy tim? Tay của Hoäc Anh Tuấn phía sau lưng nằm chặt thành nắm đấm, chết tiệt! Anh khi đó rốt cuộc là bị cái gì làm choáng váng đầu óc mà lại không biết gì về những chuyện này.
“Tôi… Lúc đó tôi đang mang thai nhưng do tai nạn ngoài ý muốn nên bị thương nghiêm trọng. Bác sĩ khuyên tôi nên bỏ đứa bé đi nhưng tôi quá cố chấp chỉ muốn giữ lại.
Bác sĩ không còn cách nào khác chỉ có thể cho tôi dùng rất nhiều loại thuốc, quá nhiều quá phức tạp. Trong suốt thai kỳ của mình, hầu như mỗi ngày đều phải uống nhiều loại thuốc khác nhau.”
Đường Hoa Nguyệt dường như không muốn nói thêm về nỗi đau mà cô đã trải qua đớn lúc đó nhưng cũng mỉm cười: “Cũng may là bây giờ đứa nhỏ rất khỏe mạnh, còn rất thông minh. Chỉ có điều những loại thuốc đó quá mạnh, đều là tam độc, tác dụng phụ mạnh mẽ là do cơ thể suy nhược của tôi lúc đó không chịu đựng nổi. Trước khi sinh, tim và thận vốn đã quá tải nên bây giờ chỉ có thể như vậy, căn nguyên của bệnh vẫn còn. Bác sĩ chăm sóc của tôi nói rằng tôi sẽ bị suy tim suốt đời này, cả đời không thể thiếu thuốc được.”
Bên cạnh truyền lại một tiếng “Rầm”, chính là Hoảc Anh Tuấn thân thể không ổn định mà đập mạnh vào bức tường kính bên cạnh. Hoắc Anh Tuấn căn chặt răng, cảm nhận được một ít chất lỏng mặn chát trong hốc mắt chảy vào trong miệng.
Sự thật vậy mà tệ hơn anh nghĩ. Anh ta thật là ngu ngốc. Anh ta là người nực cười nhất trên thế giới này! Đường Hoa Nguyệt tích cực quay trở về, anh vậy mà đã nghĩ rằng năm đó có thể hoàn toàn rút lui, nhìn thấy Thi Tịnh thân thiết, đáng yêu anh chỉ muốn bù đắp cho con gái, nhưng anh lại chưa từng nghĩ tới lúc đó Đường Hoa Nguyệt sẽ thế nào.
Đúng vậy, Đường Hoa Nguyệt vẫn luôn là cái tính khí này, nếu như trước đây cô không phải chịu đựng đến cực điểm, cô căn bản cũng không định nói gì với Hoắc Anh Tuấn!
Mười phần đau đớn thoát ra khỏi miệng cô, chỉ còn ba phần không đáng kể. Cô chưa từng nói với Hoắc Anh Tuấn một câu nào về sự nguy hiểm năm nào, từng chút cay đẳng trong năm năm qua cô thậm chí không muốn nói cho anh. Mà bản thân anh ta thực sự không hay biết gì về nó, thậm chí còn suy đoán về cô với ác ý trong năm năm qua.
Mà hững thứ này thật ra chỉ là để có thể thuận lợi sinh con của anh. Toàn bộ khuôn mặt của Hoäc Anh Tuấn đều đã biến dạng vì đau đớn.
Tại sao chứ?
Vô số lần lang thang trên ranh giới sinh tử đều bị Đường Hoa Nguyệt một lời nói ra dễ dàng như vậy, nhưng Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như là bị chất độc xâm nhập, chỗ nào cũng đau đến tận xương tủy.
- ---------------------------