Mục lục
Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 477





Đường Hoa Nguyệt đang ngồi ở ghế lái phụ nhìn về phía Tống Kỳ Tân mỉm cười sau đó cô tự nhiên bước xuống xe chui vào trong chiếc dù của Tống Kỳ Tân.





Tống Kỳ Tân cũng vô cùng tự nhiên nhận lấy túi xách trên tay của Đường Hoa Nguyệt, hai người dựa sát vào nhau cùng đi đến cửa sau mang theo cả ba bánh bao nhỏ đã được vũ trang kín mít bằng áo mưa và ủng đi mưa tiếp nhận lấy.





Trong cơn mưa nặng hạt xuất hiện hình ảnh một nam một nữ cao gầy sánh bước bên nhau dưới một chiếc dù nói cười rôm rả, theo sau còn có ba đứa trẻ giãm trên mặt nước cãi nhau ầmT, vừa nói vừa cười.





Hình ảnh đó dưới màn mưa nhìn lại thật sự rất giống hình ảnh một gia đình ba người ấm áp, hạnh phúc.





Hoắc Anh Tuấn siết chặt nắm tay, ánh mắt chua xót nhìn chăm chằm người đàn ông đang đi tới trước mặt.





Cuối chân trời chớp lên thứ ánh sáng màu trắng, một tia sét xé ra rách bầu trời nhoáng lên phản chiếu cả người Hoắc Anh Tuấn có vẻ tái nhợt và luống cuống.





Trong tiếng mưa rơi, anh bỗng nhớ đến một ngày trời mưa.





Ngày hôm đó, anh như phát điên chạy tới căn phòng ngủ phủ đầy bụi bặm lâu ngày, lấy ra tờ giấy xác nhận Đường Hoa Nguyệt bị bệnh bạch cầu. Sau đó giống anh dường như muốn tự ngược đãi bản thân nên nhất định phải chạy đến trước mặt Đường Hoa Nguyệt muốn nghe chính miệng cô nói ra sự thật bị che dấu bao lâu nay.





Hôm đó, anh bị cơn mưa xối lên người lạnh run, gân như rơi vào tuyệt vọng, cảm giác cũng giống như bây giờ khi nhìn thấy hai người trai tài gái sắc sánh bước bên nhau.





Ngày đó, từng lời Đường Hoa Nguyệt lạnh lùng nói ra như từng nhát dao cứa trên người anh, làm anh sống không bằng chết.





Cũng vào hôm đó, Tân Kỳ Tân ôm lấy Đường Hoa Nguyệt, ánh mắt cô nhìn anh đầy trào phúng như nhìn một bãi rác rưởi.





Hoắc Anh Tuấn không thể nào quên được, sau đó tất cả mọi người trên mạng đều biết ngày hôm đó anh còn không bằng một con chó.





Hình ảnh trước mắt anh bây giờ và trong trí nhớ chống chéo lên nhau, Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc đứng đó, ống quần đã ướt đẫm nước mưa cũng không hề phát hiện ra.





Anh không dám tin, tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó đều là sự thật sao? Anh thật sự có ba đứa con với Đường Hoa Nguyệt sao? Anh thật sự đang đến rất gần với Đường Hoa Nguyệt sao?





Hay là nói, từ sau ngày mưa gió đó, tất cả mọi thứ xảy ra đều chỉ là ảo giác anh tự tạo ra để lừa dối bản thân mình?





“… Anh đứng đây làm gì? Nhà tôi không cần thần giữ cửa”





Cho đến tận khi giọng nói của Đường Hoa Nguyệt vang bên tai, Hoắc Anh Tuấn mới sực tỉnh.





Vẻ mặt anh vô cùng khó coi mà cúi thấp đầu, cổ họng khẽ nhúc nhích, sau đó anh lùi lại một bước nhường ra lối đi.





Thi Tịnh ở phía sau hô to một tiếng “Ba”, rồi nũng nịu đòi anh giúp bé cởi áo mưa, đến lúc này sự hoảng loạn trong lòng Hoắc Anh Tuấn mới bình tĩnh lại.





Anh nhắm mắt lại một lát, sau đó mới ngồi xổm xuống trước mặt con gái, không dám nhìn hai người phía sau đang làm cái gì.





Tân Kỳ Tân gần đây vẫn luôn ở nước ngoài bay qua bay lại, đều là những việc có liên quan đến nghiên cứu và công việc, ngày hôm qua mới trở về nước cho nên Đường Hoa Nguyệt đương nhiên muốn mời anh ta đến nhà làm khách ăn bữa cơm.





Tân Kỳ Tân tính tình ôn hòa, nói chuyện hài hước, có đôi khi còn làm người ta nghẹn họng không nói được gì, cả nhà Đường Hoa Nguyệt đều rất thích nói chuyện phiếm với anh ta.





Trên đường về nhà, Tân Kỳ Tân thay đổi cách nói chuyện, kể cho ba đứa nhỏ nghe về những chuyện thú vị khi mình đi qua các nước khác nhau, Đường Hoa Nguyệt cũng nghe đến Say sưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK