Hoäc Anh Tuấn quả thực đã bị tức giận làm cho đầu óc mê muội, anh chỉ muốn tự mình hỏi Từ Uyến Nhan, cái người phụ nữ độc ác lòng dạ rần rết kia tại sao lại ra tay tàn nhãn với Cao Lãng như vậy, anh chỉ muốn thay em trai mình hỏi cho rõ ràng, sao những người này đều muốn ngăn cản anh?
Chán sống rồi!
Tròng mắt Hoäc Anh Tuấn đỏ như máu, giơ tay lên, hoàn toàn không quan tâm vết thương trên lòng bàn tay trái mình bất cứ lúc nào cũng có thể nứt toạc ra.
Đường Hoa Nguyệt ngay lập tức năm tay phải không bị thương của Hoắc Anh Tuấn, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một chút ý tứ cảnh cáo gọi tên anh: “Hoắc Anh Tuấn, bình tĩnh”
Khoảnh khắc nhiệt độ cơ thể ấm áp của Đường Hoa Nguyệt chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của anh, toàn thân Hoắc Anh Tuấn chấn động, cơn giận dữ thô bạo đang dâng trào được xoa dịu một cách thần kỳ.
.. Đây dường như là lần đầu tiên Đường Hoa Nguyệt chủ động nắm tay anh.
Sự kiêu ngạo trong cơ thể Hoắc Anh Tuấn dần dần dập tắt, dọc theo ngón tay đang xếp chồng lên nhau của hai người từ từ nhìn lên, nhìn thấy ánh mắt tĩnh lặng như hồ nước của Đường Hoa Nguyệt.
Đường Hoa Nguyệt biết anh đã bình tĩnh lại, liền rút tay về, đẩy sau lưng anh: “Được rồi, đã muộn lắm rồi, thân thể anh vẫn không thoải mái, chúng ta đi thôi”
Hoäc Anh Tuấn nắm chặt lòng bàn tay trên không trung, lại chán nản rủ xuống bên người, anh biết giờ phút này anh thậm chí không thể nắm chặt tay Đường Hoa Nguyệt.
Dường như Đường Hoa Nguyệt vẫn còn sợ anh đột nhiên phát điên cho nên trên dọc đường vẫn nhìn chăm chäm động tác của anh, nhưng Hoắc Anh Tuấn đã không còn sức lực nữa, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.
Hai người trầm mặc đi đến bên cạnh xe, Đường Hoa Nguyệt vốn dĩ định tiễn Hoäc Anh Tuấn đến nơi rồi mới trở về nhà.
Cảnh sát không yêu cầu hai người ngồi xe cảnh sát, tay của Hoắc Anh Tuấn cũng không thích hợp lái xe, cho nên Đường Hoa Nguyệt liền lái xe đến đồn cảnh sát.
Cô có lòng tốt đẩy Hoäc Anh Tuấn ngồi vào ghế sau xe, đang định đi lên phía trước khởi động xe, ai biết Hoäc Anh Tuấn lại đột ngột cử động, không thèm quan tâm dùng tay trái vẫn còn đang quấn băng gạc dày cộm nắm lấy cánh tay của Đường Hoa Nguyệt, giống như bù đắp cho sự tiếc nuối khi vừa nãy vì không thể nằm tay cô.
Đường Chấn vô cùng kinh ngạc nhìn anh, dùng sức kéo căng vết thương như vậy nhất định rất đau, nhưng Hoäc Anh Tuấn lại giống như không có cảm giác gì, ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt ngoan ngoãn chăm chú nhìn người trước mặt, ngập ngừng nói: “Đường Hoa Nguyệt, cầu xin em, có thể ở lại bên cạnh anh một lúc được không…đừng rời đi”
Đường Hoa Nguyệt thấy dáng vẻ chịu đả kích nặng nề kia của anh, âm thầm thở dài một hơi, cũng không nói thêm gì, cứ như vậy mở rộng cửa xe ngồi vào bên cạnh xe anh.
Bên đường giữa đêm đông, lác đác vài người, chỉ có ngọn đèn đường lẻ loi từ đầu đến cuối vẫn đứng yên, Hoắc Anh Tuấn chậm rãi cúi đầu dưới ánh đèn mờ ảo, dựa vào cánh tay Đường Hoa Nguyệt bên cạnh, khẽ phát ra một tiếng thở dài đầy ắp sự thống khổ.
Đường Hoa Nguyệt vội vàng dời tầm mắt, có chút lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quen biết Hoắc Anh Tuấn đến nay đã mười năm, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ anh…yếu đuối như vậy.
Cho dù khi bắt đầu sự non trẻ, anh vẫn tự hào về sự trẻ trung của mình.