Đường Hoa Nguyệt đưa tầm mắt nhìn cả một bàn ăn kỳ thực nhìn chả ngon lành tí nào, cô hiểu rõ vì sao Hoắc Anh Tuấn lại làm như vậy.
Bởi vì rất nhiều năm trước cô đã từng nũng nịu với Hoắc Anh Tuấn nói rằng: “Anh à, cái gì cũng tốt cả, chỉ là đến một bát mì em cũng nấu không xong, vốn dĩ không thể thỏa mãn tâm nguyện muốn ăn bữa trưa tình yêu của em rồi!”
Bây giờ cuối cùng anh đã học được rồi, nhưng mà còn có ích gì chứ? Cô cũng không còn muốn ăn nữa rồi.
Hoäc Anh Tuấn cầm đôi đũa nhét vào tay Đường Hoa Nguyệt, nhưng mà cô không hề động đũa, chỉ giương đôi mắt lạnh ngắt như nước mùa thu nhìn thẳng Hoắc Anh Tuấn, giống như đang thúc giục anh hãy khẩn trương nói vào chuyện chính.
Hoắc Anh Tuấn bị cô nhìn chằm chằm hồi lâu, chỉ thấy nhiệt độ toàn thân dần dần lạnh toát, trái tim trước đó hãy còn mạnh mẽ.
và nóng vội cũng trở nên đập chậm lại. Quả nhiên, dùng sai cách thì sẽ không đáng một xu Anh lại nhìn cái bàn ăn không đúng lúc.
đó, chỉ cảm thấy bản thân gói ghém vào hết thảy sự tỉnh ngộ muộn màng cùng nỗi lòng mong muốn bù đắp cho cô, dường như bọn chúng chỉ có thể giống nhau, bị lạnh nhạt ¡ sau đó bị vứt vào thùng.
Hít một hơi thật sâu, Hoäc Anh Tuấn buông đôi đũa trong tay xuống, không còn mơ mộng hão huyền rằng Đường Hoa Nguyệt sẽ có thể dễ dàng trong phút chốc đối xử dịu dàng với anh.
Không sai, chuyện đã đến nước này, lý do duy nhất để Đường Hoa Nguyệt chịu nhìn đến anh, ngoài đứa con chung cũng chỉ có mấy “chuyện chính” này thôi.
“Cách đây mấy ngày anh đã mang vụ kiện của Hàn Nhạc đưa cho một người bạn luật sư của anh. Ít ngày trước, cùng cũng cạy được miệng hắn rồi. Hắn thừa nhận tập đoàn kỹ thuật Đường Khuyết phá sản quả nhiên là mưu kế của hắn. Nhưng mà ai là kẻ phía sau giật dây, thì hắn nói muốn công khai vào ngày ra tòa.”
Đường Hoa Nguyệt nhướng máy: “Chuyện này không cần nói tôi cũng đã sớm biết rồi. Còn gì nữa không?”
“Vẫn còn chuyện này. Nhiều năm trước hắn hại Lục Xuyên Mạn ngã lầu, suýt chút nữa đã hại chết người rồi”
Nghe đến đây, Đường Hoa Nguyệt mới khe khẽ động đậy. Tất nhiên cô không quan tâm ai muốn lấy mạng của Lục Xuyên Mạn, nhưng người như Hàn Nhạc dính líu đến các vụ án mạng liên tiếp, có khả năng hẳn lựa chọn mục tiêu ra tay dựa vào điểm chung nào đó.
Nhưng Lục Xuyên Mạn, với Tập đoàn Đường Khuyết, thì có thể có mối liên quan gì chứ?
Hoắc Anh Tuấn đương nhiên cũng có cùng nghỉ ngờ, anh nói “Điều kỳ lạ hơn nữa là hãm hại bố em và giết Lục Xuyên Mạn, hai chuyện này đều do cùng một người đứng phía sau chỉ đạo. Ngoài ra, Hàn Nhạc nói, ngoại trừ điều này còn một chuyện quan trọng hơn nữa. Hắn muốn đợi cho đến khi chắc chắn rằng bản thân thắng kiện thì mới thú nhận. Hắn vô cùng đề phòng, rất thận trọng và không hoàn toàn tin tưởng người của anh. Bởi vậy để đạt kết quả, khi Hàn Nhạc đứng trước tòa, bạn của anh sẽ làm hẳn thấy được lòng thành của chúng ta, đến lúc đó, anh tự có cách khiến hắn phải khai hết tất cả mọi thứ”
Vẻ mặt của Đường Hoa Nguyệt hoàn toàn lạnh nhạt: “Thắng kiện… Lòng thành…
Mấy lời này của anh là có ý gì?”
Hoắc Anh Tuấn khẽ thở dài: “Hàn Nhạc muốn giảm án. Như em biết đấy, hẳn đã giết nhiều người, cả người hắn nhuốm đầy máu tươi, cộng thêm số tiền hắn phạm tội lớn như vậy, mức án tử hình là gần như chắc chắn rồi.
Hắn muốn luật sự giúp hắn lãnh được mức án tù chung thân, sau khi vào tù lại muốn tìm cách hạ xuống thành mức án tù có thời hạn.”
Ở dưới bàn, bàn tay phải của Đường Hoa Nguyệt siết chặt tay trái của chính mình, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn đã khiến gia đình tôi tan cửa nát nhà, bố tôi đến bây giờ vẫn phải chịu tù oan. Hoắc Anh Tuấn anh trái lại là người có năng lực xuất sắc, nói giảm án thì liền muốn giúp hắn giảm án. Anh dựa vào cái gì hả?”
“Đường Hoa Nguyệt!”, Hoắc Anh Tuấn nghiêm giọng nhấn mạnh: “Anh đương nhiên biết em rất hận Hàn Nhạc, nhưng em càng phải biết hản chỉ là một tên tay sai tâm thường, số kiếp của một con dao thì có ý nghĩa gì? Cái em phải quan tâm là người đứng đãng sau sử dụng con dao đó là ai.
Người đó dùng Hàn Nhạc làm công cụ, chúng ta càng phải dùng Hàn Nhạc làm mồi nhử, cái người đứng đằng sau đó đến bây giờ danh tính vẫn còn rất bí ẩn, nếu như không nhân cơ hội này tiêu diệt hắn tận gốc, thì sau này ngay cả sự an toàn của bản thân em cũng khó mà đảm bảo”
Giọng điệu của anh chậm lại: “Hàn Nhạc rất nham hiểm và xảo quyệt, em tưởng bắt hẳn khai ra mọi chuyện là chuyện đơn giản à? Nếu như thật sự là như vậy, đâu đến nỗi em điều tra lâu như thế không tìm được một manh mối nào.”
Hoäc Anh Tuấn bình tĩnh nhìn Đường.
Hoa Nguyệt: “Còn nữa, lần này bất luận thế nào em cũng phải tin tưởng anh. Cho dù hắn thật sự có thể toàn mạng ra tù, anh cũng tuyệt đối sẽ không để hẳn ung dung ngoài vòng pháp luật dễ dàng như vậy. Em muốn làm gì, anh cũng sẽ đều thực hiện hết cho em”
- ---------------------------