*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nói xong, Hoắc Anh Tuấn một giây
cũng không ở lại, mặt mày vô cảm rời khỏi trung
tâm điều dưỡng.
Phía sau, Đường Hoa Nguyệt không ngừng
kêu gào, tốn hết sức lực, muốn vùng khỏi những
người bác sĩ điều dưỡng đang kìm kẹp cô.
"Hoắc Anh Tuấn, anh tin tôi một lần, lân đó tôi
không cố ý đâu!"
"Các người buông tôi ra, các người làm như
vậy là phạm pháp, buông tôi ra!"
Nhưng cho dù cô có giãy giụa thế nào cũng
đều phí công.
Bác sĩ cau mày nói: "Cảm xúc của bệnh nhân
vô cùng bất ổn, mau đem thuốc an thần tới đây:
Đường Hoa Nguyệt ra sức giấy giua: “Tôi
không có bệnh, thả tôi ra!"
Sau lưng cô, một giọng nữ đột nhiên vang
lên: "Bệnh nhân nào đến nơi này cũng nói rằng
mình không bệnh. Cô có bệnh hay không, không
phải cô nói là được."
Giọng điệu của giọng nói này rõ ràng là không
có ý tốt.
Đường Hoa Nguyệt kinh ngạc quay đâu lại,
vừa vặn bắt gặp ánh mắt cười như không cười
của bác sĩ tâm lý của Hoắc Cao Lãng, thì trong
lòng có chút hồi hộp.
Cô còn chưa kịp phản ứng, một mũi kim đã
đâm sâu vào da, thuốc an thần rất nhanh đã có
tác dụng, Đường Hoa Nguyệt bị ép phải nhắm
mắt.
Hoắc Anh Tuấn chạy đến bãi đậu xe, trong
lòng có chút buồn bực.
Ngay lúc này, chuông điện thoại của anh vang
lên.
Nhìn màn hình gọi đến, Hoắc Anh Tuấn ấn
nhận cuộc gọi.
Từ Uyển Nhan bên kia đầu dây nói: "Anh đang
ở đâu? Em đã làm vài món ngon cho anh, lúc nào
anh mới có thể vê nhà?"
Thực ra Từ Uyển Nhan đã biết Hoắc Anh Tuấn
đang ở đâu.
Ngay khi anh đưa Đường Hoa Nguyệt đến
trung tâm điêu dưỡng, đã có người báo cáo hành
tung của bọn họ cho cô ta.
Cô ta đã sớm chuẩn bị tốt, nên không hề lo
lắng Hoắc Anh Tuấn và Đường Hoa Nguyệt sau
khi gặp Hoắc Cao Lãng sẽ gây bất lợi cho mình.
Ngược lại, cô ta còn vô cùng mong chờ thái
độ của Hoäc Anh Tuấn, dù sao thì...
Cũng còn có thể đẩy Đường Hoa Nguyệt vào
vực sâu vô tận.
Nghe thấy giọng nói của Từ Uyển Nhan, tâm
trạng cáu kỉnh của Hoắc Anh Tuấn mới dần dân
ổn định, từ từ bình tĩnh trở lại.
Quan hệ của anh và Từ Uyển Nhan vốn đã tốt,
không phải sau khi vào tù thì mới tốt như vậy.
Khi còn nhỏ, anh đã từng bị bắt cóc, bọn bắt
cóc giam anh trong một không gian kín, đen tối và
chật hẹp. Cho dù cuối cùng anh cũng được giải
cứu thành công, nhưng anh vẫn bị ám ảnh tâm lý
nghiêm trọng về các sự việc xảy ra vào thời điểm
đó và đã mắc phải chứng bệnh sợ hãi không gian
kín.
Là Từ Uyển Nhan đã nhẫn nại khuyên bảo
- ---------------------------