Mục lục
Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 412





Hoắc Anh Tuấn nhìn nét mặt cô, thừa dịp dừng chờ đèn đỏ, nhanh chóng ra một chỉ thị khác cho La Cơ Vị Y.





Vốn dĩ anh muốn đợi mình và Đường Hoa Nguyệt đến sẽ tự phá cửa xông vào nhưng nhìn dáng vẻ này ngày hôm nay của Đường Hoa Nguyệt, đột nhiên anh đổi chủ ý. Nếu làm như: vậy thật sự quá tàn nhãn.





Vì vậy anh gọi cho La Cơ Vị Y mười phút trước khi xông vào, khống chế người đàn ông bí ẩn kia coi như an ủi một chút cho Đường Uyển Dư.





Như vậy thì khi Đường Hoa Nguyệt nhìn thấy cảnh này, có lẽ sẽ không đến mức không chịu nổi.





La Cơ Vị Y cất điện thoại, có chút khẩn trương nuốt nước miếng, sau đó dẫn theo một đám anh em lặng lẽ xâm nhập vào ngôi nhà.





Nhìn qua thì có vẻ người đàn ông khống chế Đường Uyển Dư bị ép đến bước đường cùng nên mới nóng này, vậy mà lại lẩn trốn ở cái nơi có điều kiện kém đến mức này, không có người gác cổng phía dưới, cho dù kẻ nào cũng có thể tùy tiện ra vào.





“Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất” Trong đầu La Gơ Vị Y đột nhiên tuôn ra một câu nói như vậy, vội vã lắc đầu, anh ta rảnh rỗi quá rồi, đang yên đang lành không có chuyện gì lại tâm linh tương thông, nghĩ đến suy nghĩ của tên tội phạm bắt cóc!





Đi một mạch lên đến tầng sáu, La Cơ Vị Y khoát tay ra hiệu cho người phía sau, năm người còn lại đều trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, đồng loạt dừng lại, không phát ra lấy một tiếng động.





La Cơ Vị Y phá cửa, nhẹ nhàng gắn đồ nghề lên cánh cửa chống trộm, sau đó nhìn đồng hồ, dùng miệng đếm ngược năm giây cuối cùng.





“Phịch một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, cửa chống trộm bị phá ở, La Cơ Vị Y dùng sức lao về phía trước nhằm lấy lực từ cơ thể để đẩy cửa, sau đó tay cầm thứ kia giơ lên, nhanh chóng dẫn đầu đoàn xông vào, ra lệnh: “Không được nhúc nhích ” Đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi trong phòng, hai bàn tay La Cơ Vị Y run rẩy kịch liệt.





Người đàn ông kia cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn chăm chằm vào người vừa xông tới, người kia cũng cực kỳ kinh ngạc mà nhìn về phía người tới: “Anh?!”





Giữa ánh lửa và ánh đèn, hai anh em đều hiểu rõ tình trạng của chính mình.





La Cơ Vị Y cảm thấy vận mệnh như đang trêu đùa, cậu ta bắt đầu cảm thấy choáng váng, cậu ta nghe theo lời ông chủ, truy tìm kẻ bắt cóc em gái của bà chủ, mà người này, lại là em trai của cậu ta?!





La Cơ Vị Phong nhắm mắt lại, dường như anh ta đã sớm lường trước chuyện này rồi, anh ta chưa từng quên anh cả của mình đang làm gì.





Mà hiện tại, người anh trai này vì Hoắc Anh Tuấn và Đường Nguyệt Hoa, tới nơi này bắt mình.





Chuyện đã đi đến nước này thì không thể che dấu, không thể vãn hồi được nữa.





La Cơ Vị Phong nhìn xuống dưới, anh ta không dám nhìn biểu cảm đau lòng của La Cơ Vị Y, lạnh lùng nói: “Tránh ra” Nhưng La Cơ Vị Y vẫn đứng yên ở lối đi không hề tránh né, †uy rằng cậu ta đang run rẩy, nhưng vẫn không nhúc nhích.





La Cơ Vị Phong nhằm mắt lại, anh ta từ từ vòng tay ra phía sau lưng, dường như muốn lấy ra cái gì đó.





Tới nước này, cho dù La Cơ Vị Y không muốn chấp nhận sự thật, cũng không không được nữa rồi.





Cậu ta nhớ lại chuyện của nhiều năm trước đây, khi Hoắc Anh Tuấn sai anh đi đón Đường Uyển Dư, cậu ta không hề nói chuyện này với bất kỳ ai — ngoài lần buột miệng nói với người em trai đang học bài.





Nhưng mà cậu ta không thể ngờ được rằng, La Cơ Vị Y có thể ở sau lưng cậu ta làm ra chuyện như thế này?!





Nhiều năm đã trôi qua, cậu ta dường như không còn nhớ gì những chuyện xảy ra ngày hôm đó, cậu ta chưa bao giờ nghỉ ngờ người em trai của mình!





La Cơ Vị Y bắt đầu run rẩy, cậu ta nhìn thấy vẻ mặt quyết đoán của người em trai đang đối diện mình, vô cùng đau đớn nói: “La Cơ Vị Phong… Rốt cuộc, rốt cuộc vì ai mà em lại làm như vậy! Hành động của em là giam giữ người trái phép, em đã phạm tội, em có biết không?! Hả? Rốt cuộc em có nỗi khổ gì, vì sao lại chưa bao giờ nói với anh!? Thù oán của em với nhà họ Đường là như thế nào?!” Cậu ta tận mắt nhìn thấy những ngón tay của em trai co gập lại trong đau đớn, nhưng người em trai này vẫn không hé răng nói là một chữ nào.





La Cơ Vị Y đột nhiên nhớ tới lần trước khi cậu ta tới nhà của La Cơ Vị Phong, cậu ta nghe được trên lầu có âm thanh không bình thường, nhưng lúc ấy cậu ta còn tưởng rằng người em trai vốn tính trời sinh thờ ơ cuối cùng cũng đã có bạn gái, còn lên tiếng trêu ghẹo em trai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK