Mục lục
Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 405





Ngày hôm sau, Đường Hoa Nguyệt tỉnh lại từ rất sớm, trước tiên là theo thói quen sờ trán Hoắc Anh Tuấn, phát hiện anh lại lên cơn sốt.





Lòng Đường Hoa Nguyệt nóng như lửa đốt, vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ.





Hai người vừa mới bước vào cửa, lại nhận ra người mấy ngày hôm nay vẫn nằm ở trên giường, đột nhiên mở mắt ra.





Bước chân của Đường Hoa Nguyệt dừng lại tại chỗ, không dám tiến lên.





Do cô bị hoa mắt sao?





Hoắc Anh Tuấn thật sự tỉnh lại rồi sao?





Anh ấy đã tỉnh lại… Hay trở thành một người thực vật không thể tự chăm sóc bản thân?





Bác sĩ vội vàng chạy tới trước mặt Hoắc Anh Tuấn, kiểm tra thân thể của anh, không ngừng bắt chuyện với anh, rồi còn giơ bàn tay trước mặt anh và hỏi anh có biết đây là số mấy không.





Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chặp trần nhà, không phản ứng lại câu hỏi của bác sĩ.





Đường Hoa Nguyệt khẽ run lên, dựa cơ thể vào đầu giường, trong lòng đau xót.





… Anh thật sự, cả đời này sẽ trở thành kẻ đáng thương không một chút phản ứng nào sao?





Cô không biết bản thân mang theo tâm trạng gì đi đến bên cạnh Hoắc Anh Tuấn, cô muốn khóc, rất muốn chạm vào gò má gầy gò của Hoắc Anh Tuấn.





Hoắc Anh Tuấn biến thành người thực vật, vậy quãng đời còn lại phía sau, ai tới chăm sóc cho anh đây?





Có lẽ không cần phải đoán, lúc Đường Hoa Nguyệt đi tới bên cạnh Hoắc Anh Tuấn, con ngươi anh giật giật, sau đó khó nhọc mở môi, giọng nói yếu ớt phun ra hai chữ: “Hoa Nguyệt…” Đường Hoa Nguyệt sửng sốt một hồi, sau đó cười trong nước mắt.





Sau khi thấy Đường Hoa Nguyệt, ý chí của Hoắc Anh Tuấn dường như nhanh chóng trở lại như cũ, anh có thể nói chuyện và suy nghĩ bình thường, bác sĩ cũng cảm thấy chuyện này rất hiếm thấy, sau khi tiêm thuốc cho Hoắc Anh Tuấn, lại dặn dò vài câu với Đường Hoa Nguyệt, rồi rời đi.





Toàn bộ quá trình, ánh mắt ướt át như chó con của Hoắc.





Anh Tuấn dính chặt vào người Đường Hoa Nguyệt.





Cô đột nhiên quay đầu đối diện với Hoắc Anh Tuấn đã tỉnh táo lại, sau đó không biết nên nói gì với anh.





Cô ho nhẹ một tiếng: “Anh đừng nhìn em bằng ánh mắt như vậy. Còn khó chịu ở đâu không? Nói cho em nghe.” Hoắc Anh Tuấn đáng thương cau mày, giọng ồm ồm hỏi: “Hoa Nguyệt, anh bị sao vậy?” Mắt Đường Hoa Nguyệt tối sầm lại… Không phải chứ?





Bác sĩ vừa mới đi được một phút, đã bị Đường Hoa Nguyệt lo lắng gọi về phòng bệnh, không theo lý thuyết chút nào nha, não bệnh nhân này đâu có bị hỏng đâu, sao có thể mất trí nhớ được?





Nhưng sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ cũng không chắc chắn về phán đoán của mình, chỉ đành phải châm chước nói: “Tình huống này vẫn có thể xảy ra… Tuy răng xác suất hơi thấp. Cần phải quan sát vài ngày nữa! Nếu quả thật không ổn, đến lúc đó chúng tôi sẽ mời thêm mấy vị chuyên gia tới hội chẩn! Trước hết thì khổ cho cô rồi, mong cô hãy quan tâm đến cảm xúc của bệnh nhân, hãy kể lại những chuyện cũ giúp bệnh nhân nhớ lại, để tránh gây hoang mang tinh thần cho bệnh nhân: Đường Hoa Nguyệt nói không nên lời, cảm giác kiểu gì cũng giống như lời của bố lúc mới tỉnh lại nói cho cô nghe?





Nhưng bác sĩ không thể biết tại sao… Có thể nào Hoắc.





Anh Tuấn đang giả vờ với cô?





Đường Hoa Nguyệt nửa tin nửa ngờ kiểm tra Hoắc Anh Tuấn vài câu, nhưng biểu hiện của anh có thể nói là rất hoàn mỹ, căn bản cô không nhìn ra vấn đề gì cả.





Đường Hoa Nguyệt lại cảm thấy, có phải bản thân mình quá hẹp hòi rồi không?





Vất vả lắm anh mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết, thì cần gì phải dùng mánh khóe thấp kém này lựa bịp cô chứ?





Vẻ mặt khẩn trương lo lắng của Hoắc Anh Tuấn không giống như giả vờ, anh rất dính người, gần như Đường Hoa Nguyệt phải luôn ở cạnh anh không rời đi thì mới có thể yên tâm.





Đường Hoa Nguyệt đành phải hàm hồ nói: ‘Ừ… Trên đường nói chuyện hợp tác xảy ra tai nạn giao thông, chân bị thương, phải ở bệnh viện rất lâu mới tỉnh lại” Hoắc Anh Tuấn chỗ hiểu chỗ không “À” một cái, sau đó đôi mắt sáng ngời hỏi: “… Hoa Nguyệt, em đồng ý với anh chưa? Tại sao anh không có chút ấn tượng nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK