Mấy câu nói ấy giống như một lời nguyền, nửa đời sau này ngày nào anh cũng bị hồn ma của cô ta quấy rối, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
Thậm chí Hoắc Anh Tuấn còn nghĩ rằng thà anh được một con quỷ chữa khỏi còn tốt hơn, hoặc là… nếu như người ngay từ đầu kéo anh vào vũng lầy là Đường Hoa Nguyệt thì tốt hơn bao nhiêu.
Nếu như thế, cuộc đời tội lỗi của anh cũng xem như là viên mãn.
Hoắc Anh Tuấn khẽ thở dài, anh không ngừng suy nghĩ đến chuyện đó, anh quay đầu lại nói đùa với Đường Hoa Nguyệt: “Lúc đó còn nói sẽ bồi thường thiệt hại cho anh, kết quả bây giờ đến cả đưa tiền tiêm phòng dại cho anh cũng chẳng thấy đâu. Cô Đường này, cô nói mà không tính toán gì hết cả”
Đường Hoa Nguyệt bất lực cúi đầu xuống: “Được, bây giờ em đưa tiền cho anh, đọc số tài khoản cho eml”
Thấy Đường Hoa Nguyệt thật sự lôi điện thoại ra, Hoắc Anh Tuán nhanh chóng cầu xin đầy thương xót: “Được rồi được rồi, anh nào dám thật sự lấy tiền của em, em mau cất điện thoại đi. Em nghĩ xem lát nữa ăn gì, anh sẽ về nấu cho em và đứa bé”
Đường Hoa Nguyệt nghĩ đến trước đây không lâu Hoắc Anh Tuấn giả vờ mất trí nhớ, suýt chút nữa đã khiến căn biệt thự ở Hà Nội bị nổ tung, cô nói một cách ghét bỏ: “Bỏ đi, em không muốn ăn xong bị trúng độc”
“Anh…anh thật sự cũng đã tự mình luyện tay nghề nấu cơm đó”
Đường Hoa Nguyệt đột nhiên nở nụ cười, cô khế ngả người về sau ghế, có lẽ do cô thức dậy quá sớm nên còn hơn buồn ngủ, giọng nói mơ màng của cô khiến cho Hoắc Anh Tuấn cảm thấy ngứa ngáy.
Bầu không khí yên bình và hoà hợp hiếm thấy, Đường Hoa Nguyệt nhìn cục bông nhỏ màu trắng trong lòng mình, cô khẽ mỉm cười, thuận miệng hỏi anh một câu: “Sao anh lại sợ chó như thế?”
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn ngay lập tức thay đổi, Đường Hoa Nguyệt cảm nhận được điều đó, cô ngay lập tức nói tiếp: “Bỏ đi, em chỉ hỏi vậy thôi mà”
“Không…không có gì không thể nói cả” Hoắc Anh Tuấn có chút ngại ngùng, nhưng anh trả lời rất chân thành: “Chẳng qua đó chỉ là cái bóng tâm lý tuổi thơ để lại thôi. Trước đây anh chưa nói cho em biết là do anh luôn cảm thấy một người đàn ông trưởng thành mà lại sợ chó thì yếu đuối quá. Anh sợ em cảm thấy không thể dựa dẫm vào anh nên sẽ khiến em mất mặt. Thêm vào đó đây cũng không phải ký ức tốt đẹp gì…”
Sau đó Hoắc Anh Tuấn kể chuyện hồi nhỏ anh bị bắt cóc cho Đường Hoa Nguyệt nghe, cô vừa nghe vừa chớp mắt, thật lòng mà nói cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Xem ra câu nói “Bóng đen tuổi thơ phải mất cả đời mới có thể chữa lành” là thật.
“Ồ… vậy, vậy thì khi anh còn nhỏ thật đáng thương” Hoắc Anh Tuấn thẳng thắn kể hết chuyện khiến anh sợ hãi nhất cho.
Đường Hoa Nguyệt nghe. Cô nghe xong nhất thời không biết nên nói gì.
Những lời an ủi mà bây giờ cô nói ra cảm giác có gì đó kỳ lạ, thế nhưng nếu không đáp lại thì thật quá máu lạnh.
Thế nhưng Hoắc Anh Tuấn cũng không biết chuyện này, anh chỉ có thể kể hết những gì đã trải qua ra, anh còn nói tiếp: “Đúng thế, những đứa trẻ khác khi mới mấy tuổi đêu được chơi đùa bên ngoài, anh chỉ có thể chiến đấu với ác quỷ trong màn đêm mỗi ngày. Bây giờ nghĩ lại những cơn ác mộng đấy chính là sự tra tấn đối với anh”
“Chẳng trách..” Lúc này đột nhiên Đường Hoa Nguyệt phản ứng lại, chẳng trách trước đây đêm nào ngủ Hoắc Anh Tuấn cũng để một chiếc đèn ngủ nhỏ.
Lúc đó cô còn nghĩ rằng mỗi người có một thói quen khác nhau, không ngờ răng sau lưng anh còn có một câu chuyện đáng thương như vậy.
Hoắc Anh Tuấn thấy Đường Hoa Nguyệt nói nửa chừng, anh lại nói: “Chuyện mất mặt nhất anh cũng đã nói với em rồi, em sẽ không…xem thường anh chứ? Thế nhưng em xem thường anh cũng không sao cả, dù sao thì em đối xử với anh thế nào cũng được”
Anh nói thẳng.