Cô nhìn đôi mắt đã hơi ươn ướt của Hoắc Anh Tuấn, khẽ cười một cái: “Việc này em vừa nói với anh trai rồi, anh ấy cũng nói sẽ nhanh chóng bán lại công ty Tân Á, lời hay lỗ cũng không quan trọng”
Lúc này Hoắc Anh Tuấn mới cảm nhận được rằng Đường Hoa Nguyệt thật sự muốn rời xa mình, đôi môi anh run rẩy dữ dội, giống như một đứa trẻ ngang bướng muốn giữ chặt nắm cát trong lòng bàn tay, anh luống cuống không biết làm sao: “Vậy, vậy chúng ta thì sao? Đường Hoa Nguyệt, em hận anh đúng không? Trước đây anh đã làm nhiều chuyện khốn nạn với em, em vẫn chưa trả thù lại… vậy, vậy thì em thật không đáng? Đường Hoa Nguyệt, đừng đi! Anh, anh…”
Nhưng Đường Hoa Nguyệt cũng vẫn như thế cười nhìn anh: “Hoắc Anh Tuấn, anh cũng nói rồi đó, những việc đó là trước đây rồi. Làm người phải luôn nhìn về phía trước phải không?”
“Phải, phải” Hoắc Anh Tuấn vội vàng gật đầu không ngừng: “Nhưng mà, nhưng mà em có thể nhìn anh mà? Đường Hoa Nguyệt, bất kể em quay đầu lại nhìn hay là đi về phía trước cũng sẽ nhìn thấy hình bóng anh…”
“Hoắc Anh Tuấn, ngay cả sự thành khẩn cơ bản nhất anh cũng không làm được thì còn nói những điều này với em làm gì? Anh biết mà, em ghét nhất là những người nói dối” Thái độ hôm nay của Đường Hoa Nguyệt không còn hoà nhã như trước đây, mà những lời cô nói ra, từng chữ từng chữ như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào tim Hoắc Anh Tuấn.
Anh biết mình không còn cách nào nữa rồi, nếu như ngay cả sự thù hận đối với anh cũng không thể khiến Đường Hoa Nguyệt dừng bước, vậy thì anh không còn gì để có thể giữ chân Đường Hoa Nguyệt nữa.
Nhiều năm trước đây cô là người chịu tổn thương nghiêm trọng, bây giờ cô vội vã muốn chạy xa về phía trước, còn anh là tên hung thủ không thể tha thứ, bị trói buộc một chỗ tại năm đó, nhúc nhích cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng cơn từng cơn sóng gió diễn ra.
Đường Hoa Nguyệt nhẹ nhàng đi qua Hoắc Anh Tuấn, không nói lời nào rời khỏi căn phòng, đi đến phòng ngủ mà Hoäc Anh Tuấn đã sắp xếp cho em gái, Tạ Đình Phong đã cho em ấy uống một số thuốc hỗ trợ giấc ngủ và chống trầm cảm, bây giờ em ấy đã chìm vào giấc ngủ.
Ở trước mặt Hoắc Anh Tuấn cô có thể bình tĩnh như thường, nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt của Uyển Dư sau nhiều năm xa cách, Đường Hoa Nguyệt không kìm được mà khóc như mưa.
Hàng lông mày của em ấy có chút không giống so với những gì trong trí nhớ của Đường Hoa Nguyệt, chớp mắt đã sáu năm trôi qua rồi, mọi thứ đều lặng lẽ thay đổi theo thời gian.
Uyển Dư là con út của nhà họ Đường, năm đó khi cô bé vừa chào đời, Đường Hoa Nguyệt và Đường Hữu Thiện âm thầm nói với nhau rằng sẽ cưng chiều em gái nhỏ để trở thành cô công chúa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời.
Nhưng mà bọn họ không ai làm được như thế.
Đường Hoa Nguyệt lau khô nước mắt, dịu dàng hôn lên trán em gái thật nhẹ nhàng.
Ngủ đi công chúa nhỏ của chị.
Đường Hoa Nguyệt đã quyết định quay trở về Mỹ, tất nhiên phải bàn bạc với bọn trẻ ở nhà.
Vậy nên khi vừa về đến nhà, Đường Hoa Nguyệt liền chen vào giữa mấy đứa nhóc nhà mình ngồi ngay ngắn, và thông báo tin tức nặng nề này.
Cô vốn nghĩ chúng kêu lên phấn khích, dù sao Đường Hoa Nguyệt vẫn còn nhớ lúc chúng trở về Hà Nội, mấy đứa nhỏ này đều than với cô rằng ở đây sống không quen.
Nhưng không nghĩ rằng ngay lúc này, vẫn là những đứa trẻ đó, mà biểu cảm trên gương mặt không hề cau mày cau mặt giống lúc đó.
Thậm chí Thi Tịnh còn chun mũi sắp khóc đến nơi Đường Hoa Nguyệt dở khóc dở cười: “Mấy đứa làm gì vậy chứ, trở mặt nhanh như vậy sao?” Cô nhìn bé lớn: “Cận Minh, con nói xem. Mấy đứa nghĩ thế nào về chuyện này? Mẹ không phải là một người lớn không nói lý lẽ, chỉ cần ý kiến của tụi con hợp lý, mẹ nhất định sẽ xem xét” Bé lớn đảo mắt nhìn xung quanh, ưỡn ngực như thể mình được giao một trọng trách.
Nhưng mà… cậu nên nói gì đây chứ! Mẹ đột ngột trở về nhà nói về chuyện này, bọn cậu vốn dĩ không kịp bàn bạc gì cả!
Bé lớn lén lút nhìn vẻ mặt của em trai và em gái, nhưng cậu biết bây giờ bọn chúng đều không muốn đi.
Chương 419
“Dạ… mẹ ơi, chuyện là như thế này” lần đầu tiên mà từ ngữ của đứa trẻ thiên tài Đường Cận Minh này trở nên kém như vậy.
“Nếu như chúng ta rời đi, vậy thì Lục Nam phải làm sao đây ạ! Nghe nói ba cậu ấy đã trở thành thái giám rồi! Nếu như vậy thì không thể làm ba của người khác nữa! Còn ai nữa đây…
Hoäc Anh Tuấn, không phải chú ấy vừa cứu mạng mẹ sao? Từ nhỏ mẹ đã dạy tụi con phải biết ơn người khác, nên bây giờ mẹ làm gương cho tụi con đi, đợi sức khoẻ Hoắc Anh Tuấn tốt hơn rồi mình tính tiếp! Lỡ như sau khi chúng ta rời đi xảy ra chuyện gì khiến chú ấy bị cắt cụt chân tay trở nên bại liệt thì phải làm sao ạ! Thậ là đáng thương biết bao!”
“Đúng đúng đúng!” bé hai gật đầu phụ hoạ theo: “Còn nữa nha, mẹ không cần công ty của mẹ và chú nữa sao? Hai người đã vất vả làm cho công ty trở nên vững mạnh như thế! Mấy bạn trong trường mẫu giáo biết công ty Tân Á là của nhà chúng ta đều tỏ ra rất ngưỡng mộ! Cho là hai người không để tâm đến rất nhiều rất nhiều tiền đi, nhưng nếu như công ty phá sản thì những người nhân viên sẽ bị thất nghiệp! Bọn họ cũng thật là đáng thương!”
Thi Tịnh nín khóc cố gắng tiếp lời: “Đúng đó mẹ ơi, Louis và Lawrence cũng rất đáng thương! Nếu chó cứ ngồi máy bay suốt thì sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu!” Louis và Lawrence là chó do Đường Hàn Khiết nuôi, lúc trước khi trở về nước đã dẫn theo về.
Đường Hoa Nguyệt đỡ trán: “Vậy nên nói thẳng ra là bọn con bây giờ không muốn đi đúng không?!”
Ba đứa trẻ đều im lặng.
Lục Bạch Ngôn nắm chặt tay lại, vành mắt đỏ lên. Nói trắng ra thì cậu cũng chỉ là người ngoài, chỉ có em trai và em gái mới có quyền tùy ý nói ra suy nghĩ của bản thân, còn cậu ấy thì không.
Dù tuổi còn rất nhỏ nhưng cậu bé đã hiểu rằng đó chính là số phận của mình, chỉ có thể bị người khác lựa chọn chứ không thể nào lựa chọn người khác.
Đường Hoa Nguyệt nhìn thấy bộ dạng này của Lục Bạch Ngôn, trong lòng cô cũng rất khó chịu, cô có phần không yên lòng với cậu bé.
Cô có thể đi mà không cần dẫn theo bọn trẻ, nhưng đến lúc đó Lục Bạch Ngôn sẽ phải quay về bên cạnh người bố bất thường đó, giờ Lục Xuyên Mạn đang bị tàn tật, không biết chừng suy nghĩ còn càng trở nên lệch lạc hơn, nhỡ đâu cậu bé quay về phải chịu khổ thì làm thế nào?” Đường Hoa Nguyệt cũng hiểu rõ một đạo lý đẳng nào.
cũng đau thì đau ngắn còn hơn đau dài, cảm xúc của những đứa trẻ thì thường rất mãnh liệt, đối diện với với chuyện gì cũng giống như cả thế giới sắp sụp đổ đến nơi rồi, đó là vì bọn trẻ chưa được trải qua nhiều chuyện, chưa gặp được nhiều người, sau khi chúng lớn lên sẽ hiểu rằng những chuyện như vui buồn hợp tan chẳng qua chỉ là một điều bình thường trên thế giới này mà thôi.
Đường Hoa Nguyệt chỉ nói qua quýt mấy câu với ba đứa trẻ rồi trở về phòng, rối rắm một lúc lâu, cuối cùng cô đã quyết định sẽ đặt vé máy bay ba tuần sau rời khỏi thành phố. Chỉ là có lẽ lần này bọn trẻ sẽ giận cô một khoảng thời gian dài…haiz.
Sự việc đến nước này, Hoắc Anh Tuấn đương nhiên cũng biết chuyện, trong lòng anh vô cùng sốt ruột nhưng cũng không còn cách nào khác, anh hiểu lần này nếu như trơ mắt nhìn Đường Hoa Nguyệt cùng bọn trẻ rời đi thì từ nay về sau anh có thể sẽ không gặp lại họ nữa.
Đường Hoa Nguyệt chắc chắn sẽ không cho anh ra nước ngoài thăm cô và các con, sẽ không để ai tra ra được bất kỳ tung tích nào của mình, cứ thế mà biến mất khỏi cuộc sống của anh…
Trong nháy mắt Hoắc Anh Tuấn liền trở nên vô cùng hung dữ, anh nhớ lại bản thân mình mấy năm về trước, nếu như là anh lúc ấy anh sẽ không do dự khống chế Đường Hoa Nguyệt và lũ trẻ ở trong tâm mắt của mình, cô muốn chạy anh sẽ nhốt cô lại đến khi cô không dám chạy nữa thì thôi.
Nhưng giờ đây, anh cũng hiểu rằng bản thân đã từng khốn nạn và bất lực đến nhường nào. Sau khi anh khôi phục lại trí nhớ, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, đến nỗi bản thân anh còn không có cơ hội để được tìm hiểu xem đứa con thứ hai của mình tên gì thì đột nhiên Đường Hoa Nguyệt đã muốn bỏ đi rồi.
Hoắc Anh Tuấn lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được, khóe miệng khô khốc, nứt nẻ. Những dắn vặt cứ quanh quẩn trong đầu anh, anh thật sự chịu không nổi nữa, chạy thẳng tới nhà của Đường Hoa Nguyệt, Thi Tịnh mở cửa cho anh.
Cận Minh và Cận Khánh cũng đã biết chuyện Hoắc Anh Tuấn trước đó bị mất trí nhớ đều là giả, dối với loại đàn ông không có trách nhiệm, giả vờ đáng thương để có được sự đồng cảm của mẹ, hai cậu bé có phần dè bỉu khinh thường.