Lời hắn nói khiến hai người vốn đang khó hiểu không khỏi ngẩn ra. Phương Viên vốn cho rằng Tiền Chính Hạo không muốn phối hợp với họ nên mới làm vậy, không ngờ, hắn sợ hãi vì có nguyên nhân.
"À, anh vì việc này mà lo lắng sao? Vậy phải trách tôi, trách tôi rồi! Là do tôi nói chuyện không rõ ràng, hôm đó ý của tôi là tạm thời chưa xác định động cơ của hung thủ, cho nên không thể loại trừ bất kỳ khả năng nào, hiện tại vẫn chưa biết hung thủ là nhằm vào Bào Hồng Quang hay cả ngành giảng dạy, tôi không hề có ý định nói hung thủ sẽ nhằm vào các thầy, thầy đừng lo lắng như thế." Đới Húc sửng sốt một hồi liền vội giải thích, cách nói chuyện của anh vô cùng thành khẩn nhưng chỉ có Phương Viên biết hôm đó tới trường điều tra, anh không nói rõ đầu đuôi sự việc vì sợ mọi người lảng tránh, trước đó Tiểu Du cũng từng suy xét phương diện này, vì thế trong khoảng thời gian ngắn cân nhắc lợi và hại, thầy ấy mới quyết định cung cấp tin tức họ.
Bên phía Tiền Chính Hạo mãi không có động tĩnh, còn tưởng hắn căn bản không quan tâm, nào ngờ hắn lại bị dọa thành bộ dáng này, đương nhiên, tiền đề phải là những lý do hắn nói đều là sự thật.
Tiền Chính Hạo nghe Đới Húc nói vậy vẫn có chút bất mãn, khoa tay múa chân chỉ vào phòng: "Nói có khả năng là anh chị, hiện tại nói đừng lo lắng cũng là anh chị, đủ rồi, tôi chỉ tin chính mình, mọi thứ lúc này tốt nhất là cẩn thận một chút. Anh chị tự tìm chỗ ngồi đi, điều kiện của phòng tôi có hạn."
Tuy ký túc xá tạm thời của trường học không quá tốt nhưng nếu so với căn phòng của lão Lý, bên kia đúng là đơn sơ một chút. Căn phòng này của Tiền Chính Hạo diện tích lớn hơn, bên kia chỉ có một cửa sổ, bên này có tận hai cái.
Không chỉ rộng hơn, bày biện bên này cũng khá đa dạng, người bình thường ở ký túc xá thường chỉ đặt một cái giường đơn sơ, mà nơi này là một cái giường gỗ, phía trên còn có đệm lò xo. Khác với bàn làm việc kiểu cổ xưa bên lão Lý, bên này Tiền Chính Hạo dùng loại bàn dành cho máy tính, bên cạnh là một kệ sách chứa đầy sách giáo khoa và dụng cụ dạy học. Đối diện còn có một bộ sô pha nhỏ, một bàn trà gỗ tròn tròn, bên trên đặt đủ thứ, Phương Viên vừa nhìn liền phát hiện vẫn còn hộp mỳ ly chưa ăn xong, bên cạnh là túi đựng bánh mì bị vò nát. Gần đó còn có mấy chai tương dấm, nồi điện, phía trên vẫn còn tầng khí.
Phương Viên không có chứng nghiện sạch sẽ nhưng thói quen vệ sinh cơ bản nhất vẫn không tồi, hơn nữa đọc sách mấy năm, quy định của ký túc xá trong trường vô cùng nghiêm khắc, mặc dù không ít nam sinh có tính lôi thôi nhưng nhìn đống đồ trên bàn trà này, cô nhịn không được mà nhíu mày.
Tiền Chính Hạo cũng nhìn thấy, mặc kệ thế nào, một thanh niên như hắn bị khác phái tỏ vẻ như vậy, hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ, vì thế đỏ mặt, luống cuống tay chân dọn dẹp. Hắn quăng hộp mỳ ly và túi bánh mì kia vào sọt rác, các lọ gia vị liền dời tới bên cửa sổ, nồi điện dơ bẩn lập tức chuyển tới bàn máy tính, hắn còn cố tình tìm báo cũ phủ lên, miễn cho người ta cảm thấy phiền chán.
Phương Viên trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn lăn lộn nửa ngày, dùng đủ loại phương pháp giải quyết dơ loạn tạm thời trước mặt, trong lòng có loại cảm xúc khó nói nên lời.
"Nghe nói căn phòng này vốn của Bào Hồng Quang đúng không? Điều kiện thật không tệ, là trường học vì giữ chân nhân tài mà đặc biệt quan tâm thầy ấy sao?" Đới Húc giả vờ không biết chi tiết về Bào Hồng Quang, vừa ngồi xuống sô pha vừa hỏi Tiền Chính Hạo.
Tiền Chính Hạo không chút che giấu mà lộ biểu cảm không tin, hắn kéo ghế trước bàn máy tính qua ngồi đối diện Đới Húc và Phương Viên không vui mà nói: "Mấy ngày rồi anh chị vẫn chưa hỏi thăm người ta trình độ của Bào Hồng Quang sao? Nhân tài? Nghe thật nực cười! Mấy thứ này đều là hắn dùng tiền mua, có nhà riêng rồi liền chê nơi này không thoải mái, đồ vật cũng bỏ mà dọn đi. Tôi tới đây, thấy đồ hắn để lại vẫn dùng được nên mới chắp vá để dùng, tôi không giống hắn, ba mẹ hắn có thể cho hắn tiền ném sống ném biển nhưng ba mẹ tôi vất vả cả đời, tôi còn phải kiếm tiền phụ giúp bọn họ."
"À, thế sao? Tự lực cánh sinh là chuyện tốt, tiết kiệm cũng là đức tính hay, cần phát huy!" Đới Húc gật đầu.
Tiền Chính Hạo không có tâm tình cùng anh thảo luận truyền thống mỹ đức, khác với trạng thái mâu thuẫn sợ hãi không chịu mở cửa ban đầu, hiện tại hắn đã lấy lại bình tĩnh, chủ động hỏi: "Anh chị đặc biệt tới tìm tôi có phải vì nghe mấy tin đồn nhảm về giấc mơ của tôi đúng không?"
"Kỳ thật lúc nãy ở bên ngoài tôi đã nói, có lẽ anh không nghe rõ, chúng tôi tới đây chủ yếu là vì nơi này trước đây Bào Hồng Quang từng ở, cho nên..."
Không đợi Đới Húc nói hết, Tiền Chính Hạo liền xua tay, không chút kiên nhẫn mà cắt ngang lời anh: "Anh không cần vòng vo với tôi, tới đây trễ như vậy, anh còn rào trước đón sau với tôi thì khi nào mới kết thúc vấn đề? Tôi biết anh chị không phải vì Bào Hồng Quang từng ở đây mà đêm khuya chạy tới, anh chị khẳng định đã nghe người ta nói gì đó. Xảy ra chuyện như vậy, không ngờ bọn họ vui sướng khi người khác gặp họa còn chưa đủ, phải ném ra một cái bia ngắm mới đã ghiền!"
"Anh khiến tôi hồ đồ mất rồi, tôi không rõ ý của anh cho lắm." Đới Húc tỏ vẻ hoang mang, không hề vì Tiền Chính Hạo thẳng thắn mà lên tiếng thừa nhận.
Tiền Chính Hạo bĩu môi, có chút bất mãn với thái độ của anh: "Tôi còn có thể nói gì, chính là giấc mơ tôi mơ thấy đấy, lần đó ở văn phòng trước mặt tôi còn có người nói ra, sau lưng tôi bọn họ còn không thì thầm to nhỏ thì tên tôi sẽ viết ngược lại! Tôi nói anh chị nghe, anh chị đừng tin mấy lời nói hươu nơi vượn đó, bọn họ chính là muốn xem náo nhiệt, mà tôi chỉ là người không may mắn, vô tình gặp chuyện trùng hợp thế thôi!"
"Anh nói chuyện này sao? Nghe đó tôi chỉ nghe mấy câu không đầu không đuôi, sau đó thì không còn ai nhắc nữa, nói thật, đến bây giờ tôi cũng không biết anh rốt cuộc mơ thấy gì." Đới Húc tỏ vẻ bừng tỉnh, "Anh nói đúng, tin đồn nhảm có đôi khi không thể tin được, dù sao chuyện cũng không liên quan tới mình, gặp phiền toái là người khác, bọn họ đương nhiên không cần để ý, cho nên muốn nói thế nào thì nói thế đó. Nếu đã vậy, chuyện này tôi không hỏi người khác, chính anh muốn nói gì với chúng tôi thì cứ nói đi!"
Tiền Chính Hạo đề phòng nhìn Đới Húc nửa ngày, làm như muốn xem xem trong hồ lô của anh có thứ gì, nhưng cuối cùng vẫn nhìn không ra, điều này khiến hắn không khỏi nghĩ có phải bản thân lo lắng quá nhiều rồi không, có lẽ cảnh sát vẫn chưa biết chuyện hắn nằm mơ kia.
Nghĩ như vậy, tâm trạng hắn liền thả lỏng, nói: "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là có một hôm tôi mơ thấy Bào Hồng Quang đã chết, tôi không để bụng lắm nên mới kể với mọi người, vốn dĩ chẳng có gì ghê gớm, ai ngờ Bào Hồng Quang lại thật sự xảy ra chuyện, bọn họ bắt đầu đoán mò, còn nói tôi biết trước sự tình, cái gì là Bào Hồng Quang chết rồi về báo mộng cho tôi, đúng là lời vô căn cứ. Tôi với hắn không thân, sao có thể trùng hợp như vậy, đúng là trò đùa!"
"Việc này cũng chưa chắc, dù sao trên đời cũng có rất nhiều thứ trùng hợp, chuyện gì cũng có thể xảy ra." Đới Húc nghiêm túc nói.
Nghe anh nói vậy, Tiền Chính Hạo không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, trầm mặc chốc lát mới lắc đầu: "Hôm nay tôi đúng là được mở rộng tầm mắt, cứ nghĩ cảnh sát như anh chị, đặc biệt là đội hình sự cả ngày chỉ giao tiếp với xác chết, khẳng định theo chủ nghĩa duy vật, không ngờ anh chị cũng tin mấy chuyện này!"
"Tôi không nói mình tin, nhưng mọi chuyện đều có khả năng xảy ra, bằng không sao lại trùng hợp như vậy đúng không? Thuận tiện cho tôi đính chính một chút, giao tiếp với thi thể là việc của pháp y, chúng tôi chủ yếu là tay sai chạy khắp nơi làm việc thôi." Đới Húc cười ha ha trả lời.
Danh Sách Chương: