"Ý cậu là, tình cảm giữa Quản Vĩnh Phúc và chị cậu có vấn đề đã không phải chuyện ngày một ngày hai?" Đới Húc nghe xong, không hề đánh giá người nhà họ Quản thế nào, mà lại cảm thấy hứng thú về một chuyện khác, "Có điều theo lý thuyết mà nói, cho dù trước đây bọn họ bị bác sĩ giục cưới, nhưng cả hai dù sao cũng đang yêu đương, sau đó mới kết hôn, điều này chứng minh giữa họ vẫn có cơ sở tình cảm, chẳng qua bị vấn đề khác ảnh hưởng mà thôi. Theo cậu, vì sao tình cảm của họ lại xảy ra bước ngoặt? Là vì kết hôn nhưng đến nay vẫn chưa có con sao?"
Tưởng Nguyên Trung là người khá đơn giản, nghe Đới Húc nói như vậy càng kính nể anh: "Anh chị là cảnh sát, có phải IQ đều co không? Sao tôi cảm thấy mình không cần nói gì cả, anh cũng đoán được hết vậy! Đúng là quá thần kỳ! Đúng vậy, ban đầu tình cảm giữa chị tôi và Quản Vĩnh Phúc khá tốt, ít nhất là trong quá trình tìm hiểu, tuy rằng dì dượng tôi không quá thích Quản Vĩnh Phúc, cảm thấy con người hắn khá gia trưởng, nhưng chị tôi đã quyết, hơn nữa khi đó hai người họ thật sự rất nồng nàn, sau này đột nhiên chị tôi về nhà nói, chị ấy có thai rồi, cả nhà tôi đều khiếp sợ, đành đồng ý cho họ kết hôn. Chị tôi cũng muốn, nên nói chuyện này với Quản Vĩnh Phúc, khi ấy Quản Vĩnh Phúc không vui, ý chê chị tôi không nói chuyện này với hắn trước, thế mà về nhà mẹ thương lượng xong mới đi nói với hắn. Bởi vì việc này mà hắn cảm thấy chị tôi muốn ràng buộc hắn, hai người họ cũng vì thế mà cãi nhau, chị tôi thiếu chút vào việc, cũng may Quản Vĩnh Phúc cuối cùng cũng suy nghĩ kỹ, vì thế hai người họ liền vội vàng kết hôn."
"Có nghĩa là Quản Vĩnh Phúc cảm thấy bản thân bị gây áp lực, không thể không kết hôn với Trương Dĩnh, cho nên mới bất mãn sao?" Phương Viên hỏi.
"Một phần nguyên nhân thôi, nếu chỉ đơn giản như thế, tôi đã không cảm thấy anh trai này nói chuyện như thần. Ban đầu chỉ là chút ảnh hưởng, sau khi kết hôn, tình cảm cũng dần phai nhạt, rồi đứa con cũng mất. Chị của tôi... Ít nhiều cũng bị kích thích, tâm lý có chút không ổn định, luôn có cảm giác thiếu an toàn. Tôi cảm thấy hình như trước đây chị ấy kết hôn với Quản Vĩnh Phúc là vì đứa con, nhưng sau khi đứa bé không còn, chị ấy hình như rất sợ Quản Vĩnh Phúc sẽ bỏ mình, có khoảng thời gian chị ấy trông chừng Quản Vĩnh Phúc rất chặt, không có khi nào rời khỏi. Quản Vĩnh Phúc thấy rất phiền, càng muốn trốn. Hai người họ như mèo vờn chuột, một đuổi một trốn, một người không có cảm giác an toàn, một người không muốn trói buộc. Mãi đến sau này, Quản Vĩnh Phúc nói chị tôi tự tìm điểm gửi gắm tinh thần, miễn cho cả ngày chú ý tới hắn, chị ấy liền mua một con chó về, như vậy cũng tốt."
"À, cậu nói con chó đen kia sao? Chúng tôi từng gặp." Phương Viên nói.
Tưởng Nguyên Trung gật đầu: "Đúng đúng đúng! Chính là con chó đó! Anh chị gặp rồi à? Có phải cũng thấy chị tôi đối xử với nó thế nào rồi đúng không? Thật ra tôi cũng không chịu nổi, chị ấy quá cưng chiều con chó kia, cách cưng chiều ấy như với con cái của mình vậy! Tôi từng nói chuyện với dì dượng, tôi nghe người ta nói, đôi khi con người chịu đả kích quá lớn, tinh thần bị tổn thương, cần tìm chỗ gửi gắm. Tôi cảm thấy chị ấy và con chó chính là như vậy, nhưng như thế sao có thể được, đừng nói là Quản Vĩnh Phúc, ngay cả chúng tôi cũng không nỡ nhìn, dì tôi từng nói với chị ấy, nếu sức khỏe đã ổn định thì mau nắm bắt thời gian sinh con, chị ấy ngoài miệng thì đồng ý, sau hỏi lại mới biết, Quản Vĩnh Phúc không chịu phối hợp, hỏi lý do thì là vì con chó kia, dì dượng tôi bảo chi bằng đưa con chó về nhà mẹ, đừng cả ngày phí sức lực vào việc nuôi một con chó. Kết quả anh chị đoán xem thế nào?"
"Chị cậu đương nhiên không nỡ." Đới Húc nói, thật ra vấn đề này vô cùng rõ ràng, nếu Trương Dĩnh bỏ được, hiện tại con chó đen kia đã không tiếp tục ở nhà chị ta.
"Không không không, lần này anh sai rồi, chị tôi đồng ý, nhưng sau đó lại có chuyện!" Tưởng Nguyên Trung vỗ đùi, "Ban đầu chị tôi quả thật không đồng ý, dì dượng khuyên chị ấy rất nhiều, chị ấy đành nghe theo, đưa con cho về nhà mẹ, kết quả con chó kia không gặp được chị ấy, liền bắt đầu gây rối, hại dì dượng tôi không yên! Có lần dượng tôi đánh nó mấy cái, không ngờ bị nó cắn lại, phải đến bệnh viện tiêm vắc - xin phòng bệnh dại. Chị tôi à, sau khi biết chuyện liền vội vã muốn đưa con chó về, dượng tôi không nói, bảo con chó này không nuôi được, đem tặng người khác đi. Chị tôi nghe vậy liền nổi giận, nhất quyết không đồng ý, còn nói nếu không phải dượng tôi đánh nó, nó sao có thể cắn người. Dượng tôi bị ấy chọc giận, cuối cùng mặc kệ tất cả, con chó cũng theo chị ấy trở về."
"Con chó kia có phải thường xuyên gây rối không, nếu không vì sao Quản Vĩnh Phúc lại vì một con chó mà nổi giận với Trương Dĩnh?" Phương Viên hỏi.
Tưởng Nguyên Trung thở dài: "Chuyện này không thể trách Quản Vĩnh Phúc được, là chị tôi hơi quá đáng. Chị tôi quá chiều con chó kia, trên bàn ăn có gì, chị ấy đều cho nó. Có lần tôi bảo như vậy không hợp vệ sinh, chị ấy lại bảo không sao, chó nhà chị ấy thường xuyên tắm rửa, thậm chí còn sạch hơn người. À đúng rồi, điều khiến Quản Vĩnh Phúc tức giận chính là con chó kia muốn ngủ trên giường bọn họ, con chó đó anh chị cũng gặp rồi, lớn bằng một người, nó mà leo lên giường thì nào còn chỗ cho Quản Vĩnh Phúc. Quản Vĩnh Phúc đuổi nó xuống giường, nó liền điên cuồng sủa với hắn, thái độ rất hung, chị tôi không những không cản, còn mắng Quản Vĩnh Phúc chấp nhặt với một con chó làm gì. Vì chuyện này Quản Vĩnh Phúc còn cố ý tới nhà dì dượng kể một lần, rất không vui, lúc ấy tôi còn không tin, liền đi hỏi chị ấy, chị ấy thừa nhận, bảo tôi phân xử. Anh nói xem, chuyện như vậy tôi có thể nói gì? Tôi bảo chuyện lần này tôi không giúp được, chị tôi nghe xong còn mắng tôi, sau đó không quan tâm tôi nữa. Từ đó về sau mỗi lần nhắc đến con chó kia, chị ấy lại tỏ thái độ."
Phương Viên nghe xong, cảm thấy không thể ngờ được, cô từng gặp người đặc biệt yêu thương thú cưng của mình, lúc đến nhà Trương Dĩnh cũng đã chứng kiến tình yêu của chị ta dành cho con chó đen kia, nhưng dù thế nào cũng không ngờ vì sự tồn tại của một con chó mà khiến gia đình mâu thuẫn. Chuyện này nếu không phải từ miệng Tưởng Nguyên Trung nói ra, Phương Viên có lẽ sẽ hoài nghi có phải Trương Dĩnh tự hất nước bẩn lên người hay không.
Đới Húc đương nhiên cũng thấy bất ngờ, sau khi nghe xong, anh trầm mặc một lát, lại hỏi: "Vậy theo cậu, Quản Vĩnh Phúc tán tỉnh phụ nữ khác, nguyên nhân có phải vì Trương Dĩnh quá coi trọng con chó kia, xem nhẹ anh ta, ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường, nên anh ta muốn tìm chút thú vui hay không? Theo cậu, nếu phải lựa chọn giữa Quản Vĩnh Phúc và con chó kia, Trương Dĩnh sẽ chọn ai?"
"Tôi không cảm thấy chuyện này chị tôi có một phần trách nhiệm. Nếu hắn cảm thấy chị tôi làm vậy không đúng, cùng lắm thì cãi nhau thôi, đúng hay không? Cho dù cãi nhau, chị tôi không nghe, hắn cũng có thể ly hôn! Nếu đã đến mức đó chị tôi còn không hiểu ra, gia đình chúng tôi cũng hết cách. Ly hôn rồi, hắn yêu đương với ai cũng không có liên quan tới chúng tôi, chúng tôi không cản được, hơn nữa sau khi ly hôn muốn đi thêm một bước, đó là chuyện bình thường, đúng không? Nhưng tên khốn đó lại không thành thật, đây mới là vấn đề! Anh hỏi tôi giữa Quản Vĩnh Phúc và chó chị ấy chọn ai đúng không? Tôi cảm thấy, với sự hiểu biết của tôi, chị ấy chắc chắn sẽ chọn Quản Vĩnh Phúc. Dù sao Quản Vĩnh Phúc cũng là chồng chị ấy, có thể kiếm tiền nuôi gia đình, con chó kia dù hiểu chuyện thì cũng phải tổng cậy vào chị tôi nuôi nó!"
"Nói như vậy, thật ra Trương Dĩnh vẫn còn chút lý trí, hơn nữa, Quản Vĩnh Phúc không hề đưa yêu cầu chỉ chọn anh ta hoặc con chó kia." Đới Húc phỏng đoán.
Tưởng Nguyên Trung gật đầu: "Đúng vậy. Chuyện này lúc đầu Quản Vĩnh Phúc quả thật không vui, bằng không hắn đã không chạy tới cáo trạng với dì dượng, nhưng sau này, hắn có lẽ đã có phụ nữ bên ngoài, cho nên chẳng còn quan tâm tới chị tôi nữa."
"Vậy cậu còn nhớ tài khoản tán gẫu với Quản Vĩnh Phúc khi đó không?" Phương Viên hỏi.
Tưởng Nguyên Trung lắc đầu: "Không nhớ, khi đó tôi vừa thấy liền tức giận, cho nên không quan tâm nhiều. Nếu sớm biết anh chị sẽ hỏi, lúc ấy tôi đã cố chú ý một chút."
"Không sao, chuyện thế này ai có thể đoán trước." Đới Húc xua tay, tỏ vẻ không sao, "Vậy tài khoản của Quản Vĩnh Phúc cậu còn nhớ chứ?"
"A, cái này anh hỏi đúng người rồi, tôi nhớ, có điều... Tôi không biết mật mã."
"Không sao, vậy cậu cứ viết tên tài khoản ra cho tôi là được." Đới Húc đưa một tờ giấy cho hắn.
Danh Sách Chương: