Mục lục
Truy Kích Hung Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh vừa dứt lời, cả ba thực tập sinh đều rơi vào trầm mặc, bọn họ không tự chủ mà cảm thấy có áp lực vô hình đè nặng lên vai mình. Với Phương Viên không biết đây là may mắn hay bất hạnh, cuộc sống thực tập sinh của người khác đều rất thuận lợi, còn cô, vừa đến đã gặp vụ án giết người, vừa được bình lặng mấy tháng, mắt thấy sắp kết thúc cuộc sống thực tập sinh thế mà lại gặp kích thích lớn hơn. Với cô mà nói, đây chính là cơ hội để rèn luyện, cho nên thời điểm đối diện với vụ án của Trương Ức Dao, cảnh tượng khiến cô vô cùng khiếp sợ nhưng cô không hề để lộ ra ngoài, thậm chí cũng không còn nôn mửa. Rốt cuộc bản thân chỉ là một thực tập sinh, dù được các tiền bối cho cơ hội để họ mở rộng tầm mắt, nhưng so với Đới Húc, không chỉ Phương Viên, còn cả Lâm Phi Ca và Mã Khải, ba người đều thiếu đi cảm giác có sứ mệnh trên người.

Nghe Đới Húc nói, nếu lúc này không thể bắt được hung thủ, rất có khả năng sẽ có nạn nhân khác trở thành vật hi sinh cho hung thủ. Đây là lần đầu tiên Phương Viên cảm thấy công việc của mình nặng nề như vậy, cũng bỗng nhiên phát hiện, chuyên ngành cô học, công việc sắp tới của cô không chỉ bận rộn và vất vả, không chỉ nguy hiểm và kích thích, trách nhiệm của họ không chỉ bắt được hung thủ, còn có bảo vệ người dân. Có câu "Đồng tình và nuông chiều kẻ phạm tội chính là dung tung chúng, đây mới là tội độc ác nhất", giảng viên ở trường thường nói như vậy, nhưng Phương Viên chưa từng lĩnh hội quá sâu, hiện tại nghe Đới Húc nói, cô bỗng nhiên hiểu được.

"Lão Đới, vụ án này liệu... Có thể chỉ là trùng hợp thôi không?" Vụ án giết người có khả năng biến thành án mạng liên hoàn, Mã Khải đột nhiên cảm thấy áp lực quá lớn, trong lòng có loại tâm lý muốn trốn tránh, vì thế thử hỏi Đới Húc.

Đới Húc lắc đầu: "Tôi không thể khẳng định trăm phần trăm, chúng ta chỉ có thể kiểm chứng từng chuyện, nhưng em thử đổi góc độ nhìn, tự mình suy nghĩ một chút, sẽ cảm thấy tỷ lệ liên quan của hai vụ án này rất lớn. Xã hội này vẫn có rất nhiều người muốn bắt chước các vụ án trong lịch sử, hơn nữa là những vụ án có tính nghiêm trọng thế này. Vả lại, hai vụ án cách nhau năm năm, lại ở hai tỉnh, em nghĩ liệu có hai người không hẹn mà cùng bắt chước Thược Dược Đen không?"

Nghe anh nói thế, Mã Khải á khẩu không trả lời được.

"Vậy thu hoạch trước đó của cảnh sát bên kia có hỗ trợ được gì cho chúng ta không?" Nghe tình tiết của hai vụ án, Phương Viên không nghi ngờ khả năng cả hai có liên quan tới nhau, cô chỉ tò mò thân phận của người bị hại trước đó, "Nạn nhân kia cũng là nữ sinh sao? Cuộc sống có phải tương tự Trương Ức Dao không?"

"Việc này tôi có hỏi thăm bên đó, nạn nhân là học sinh cao trung ở địa phương, tên Vạn Huệ Tiệp, nhà ở huyện, học ở một trường cao trung của thành phố, thuê trọ. Vì không ở cạnh gia đình, hơn nữa người nhà cũng tương đối bận, rất ít thời gian quan tâm tới cô ấy, cho nên trên cơ bản có thể xem Vạn Huệ Tiệp là một dấu chấm hỏi. Theo thông tin nhà trường cung cấp, Vạn Huệ Tiệp thường xuyên trốn học, lúc đầu giáo viên chủ nhiệm có liên lạc với ba mẹ cô ấy, nhưng bọn họ đều quá bận, không chịu lên thành phố nói chuyện, dần dần trường học cũng mặc kệ. Nghe nói Vạn Huệ Tiệp có qua lại với bọn lưu manh, thường cùng chơi game hoặc bida. Thời điểm xảy ra án mạng, cảnh sát địa phương điều tra những người đó, phát hiện cô ấy quen hai người bạn trai cùng lúc, đều là du côn, hai người đó sau khi biết sự tồn tại của nhau đã xảy ra tranh chấp. À đúng rồi, bên kia còn điều tra được cô gái Vạn Huệ Tiệp kia từng tới bệnh viện phá thai, thậm chí là ba lần." Đới Húc bất lực lắc đầu, "Bên kia đã điều tra bọn lưu manh kia nhưng không tìm được chứng cứ chứng minh họ có hiềm nghi gây án, vì thế đến cuối cùng vẫn chưa có kết luận, đành để treo."

"Cùng lúc quen hai người?" Nghe xong, Mã Khải nhanh chóng tìm ra điểm giống nhau giữa Vạn Huệ Tiệp và Trương Ức Dao, "Hung thủ này có phải thích nhắm tới những người có cuộc sống không đàng hoàng không?"

"Không loại trừ khả năng nữa, hơn nữa theo tìm hiểu, Vạn Huệ Tiệp khá gầy ốm, tương tự Trương Ức Dao, đều là người không có khả năng phản kháng." Đới Húc gật đầu.

Phương Viên đọc lại tài liệu Đới Húc cho họ, cái tên thành phố Vạn Huệ Tiệp học tập và bị sát hại có chút quen mắt, cẩn thận nghĩ lại, cô cuối cùng cũng biết vì sao bản thân có cảm giác này.

"Tào Nguyệt Đình kia hình như là người nơi này, sau khi vào đại học mới dọn đến thành phố A." Vừa nhớ ra, Phương Viên vội nói với Đới Húc, Mã Khải và Lâm Phi Ca.

"A, cậu nhắc tớ mới nhớ, hôm đó tớ đi cùng cậu, sao lại quên mất vấn đề này chứ!" Nghe cô nói xong, Lâm Phi Ca liền phụ họa, "Xem đầu óc của tớ này, vừa rồi đã cảm thấy rất quen, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, vẫn là Phương Viên của chúng ta thông minh."

"Ngốc là ngốc, còn khen người ta thông minh, tớ thấy dù có ăn phân cậu cũng không thể nâng cao IQ của mình!" Mã Khải bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.

Lâm Phi Ca giơ tay đánh Mã Khải một cái: "Miệng chó không phun ra ngà voi! Tớ không ngại ăn cơm nguội, phân nóng cậu thích thì một mình ăn đi!"

"Được rồi, mới sáng sớm, khẩu vị của hai em vẫn là nhẹ một chút đi." Đới Húc vội kêu họ dừng lại, miễn cho không cẩn thận lại xảy ra tranh chấp. Hai người họ may mắn là đi theo mình, nếu thật sự đi theo Thang Lực, không biết hiện tại đã bị Thang Lực mắng thế nào. "Nếu Tào Nguyệt Đình là người ở đó, vậy mặc kệ có trùng hợp hay không, chúng ta cũng phải điều tra một chút, xem thời cao trung của cô ấy thế nào, có cùng trường với Vạn Huệ Tiệp kia không."

"Năm nay Tào Nguyệt Đình là sinh viên năm ba, năm năm trước, chính là thời điểm sắp kết thúc lớp 10." Phương Viên nhanh chóng tính toán tuổi của Tào Nguyệt Đình năm đó, "Khi bị sát hại Vạn Huệ Tiệp kia học lớp mấy?"

Đới Húc nhìn tài liệu: "Sắp kết thúc năm 11."

"Lúc trước Tào Nguyệt Đình từng tập thể thao, nghe nói thể lực tốt hơn nữ sinh bình thường, hơn nữa không phải cô ta quen bạn trai cũ khi còn học cao trung sao, mọi người nghĩ xem, liệu... Cô ta sử dụng cách này để bản thân không bị nghi ngờ không?" Mã Khải đưa ra giả thiết.

"Hiện tại không thể khẳng định được gì, mọi phỏng đoán đều có khả năng thành lập, cũng đều có khả năng không thành lập, vẫn là đi điều tra xem lúc trước bọn họ có học trường không." Đới Húc không vội vã đưa ra kết luận, bắt đầu công việc tìm hiểu tình hình Tào Nguyệt Đình trước khi vào đại học.

Muốn điều tra việc này không khó, căn cứ vào tin tức bên quê quán Tào Nguyệt Đình trả lời, cô ta và người bị hại năm năm trước Vạn Huệ Tiệp không học cùng cao trung, nhưng điểm thú vị là, hai người tuy rằng khác trường, nhưng hai trường chỉ cách nhau 200m, còn trên cùng con phố, hơn nữa đáng chú ý hơn là, không biết vì nguyên nhân gì, học sinh của hai trường này trước nay đều bất hòa, thường xuyên xảy ra đánh nhau ẩu đả, khiến ban giám hiệu của cả hai đều đau đầu.

Có điều Tào Nguyệt Đình đã tốt nghiệp nhiều năm, Vạn Huệ Tiệp cũng bị giết hại cách đây năm năm, thời gian lâu như vậy, muốn tìm hiểu trước đó hai người có quan hệ gì không tương đối khó khăn, Đới Húc ở bên này đang còn cân nhắc bước tiếp theo nên đi thế nào, Chung Hàn đã gọi điện tới. Hai ngày nay điều tra Tào Nguyệt Đình, hôm nay trong quá trình thăm viếng, anh vô tình phát hiện một chi tiết làm anh cảm thấy khá quan trọng, vì thế lập tức gọi điện cho Đới Húc, nhờ Đới Húc hỗ trợ điều tra.

Tin tức Chung Hàn có được là thế này, trong khoảng thời gian Tào Đình Nguyệt vừa chia tay bạn tra, có người gần trường thấy Tào Nguyệt Đình cầm một cái lồng chim vội vàng đi ngang, khi chào hỏi cô ta, hỏi cô ta mua nhiều chim như vậy làm gì, Tào Nguyệt Đình lại không trả lời, lập tức rời đi, mấy ngày sau gặp lại, cô ta cũng im bặt không nhắc tới chuyện đó. Người nọ lén hỏi bạn bè Tào Nguyệt Đình, không ai nhìn thấy cô ta mang lồng chim về, hơn nữa ký túc xá của trường không cho nuôi động vật, vì thế chuyện này luôn là dấu chấm hỏi trong lòng người chứng kiến, hiện tại cảnh sát tới hỏi thăm tình huống, người đó liền khai toàn bộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK